
mẹ tôi đến bệnh viện không,nếu chậm, bà có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng .” Lúc này, cô không thể không cầu xin Lục Hàng, nhưng là vì mẹ,cô cần phải cầu xin chỉ có Lục Hàng. Nói xong, vẻ mặt cô chờ mong nhìn Lục Hàng, hi vọng Lục Hàng có thể suy nghĩ lại,lái xe đưa mẹ cô đến bệnh viện.
Lục Hàng nhìn Vũ Vi cùng mẹ Đồng một cái, vẫn như cũ nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Xa vui vẻ khiêu vũ, lạnh lùng nói, “Không thấy tôi đang khiêu vũ sao?”
“Người đâu, nơi này quá ồn, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi.” Cùng Lục Hàng đang vui vẻ khiêu vũ Sở Xa tức giận nói.
Mấy người hầu đứng ở một lập tức tiến lên, đem Vũ Vi cùng Đồng Kỳ gắt gao kéo ra ngoài.
Vũ Vi nắm chặt hai tay thành quả đấm, ngẩng đầu nhìn mấy người hầu, âm thanh lạnh lùng nói, “Không được phép đụng vào dù chỉ một sợi long của mẹ tôi! Bà hiện tại đang bệnh tim, động một chút sẽ lấy tánh mạng của bà. Người nào đụng bà, tôi sẽ liều mạng với người đó!”
Mấy người hầu liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh, tất cả đều đứng tại chỗ, không người nào dám tiến lên đụng Vũ Vi cùng Đồng Kỳ. Các người hầu đều sợ đến chết người.
Sở Xa đang vui vẻ khiêu vũ khóe mắt lườm đến mấy người hầu đang đứng tại chỗ không có đem Đồng Kỳ cùng Vũ Vi đuổi ra, nhất thời tức giận, cô dùng lực đẩy Lục Hàng đang ôm mình ra, vươn ngón tay chỉ mấy người hầu, tức giận nói, “Một đám vô dụng!” Nói xong cô ngược lại chỉ vào Đồng Kỳ cùng Vũ Vi, “Không thể đem người nửa sống nửa chết này đuổi ra, nhưng vẫn không thể đem cái ả tiện nhân kia đuổi ra hay sao?”
Mấy người hầu lập tức hiểu ý, mọi người không thể đem người hôn mê bất tỉnh này ra, nhưng có thể đem người khỏe mạnh kéo ra ngoài!
Vũ Vi không phản ứng kịp, mấy người hầu liền lập tức tiến đến Vũ Vi, mạnh mẽ kéo Vũ Vi ra khỏi đại sảnh biệt thự.
Vũ Vi liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng mà khí lực cô quá nhỏ căn bản không thể tránh khỏi khí lực của mấy người hầu!
“Thả ra!Thả tay ra cho tôi!” Vũ Vi lạnh giọng ra lệnh ấy người hầu.Cô không thể rời khỏi đại sảnh, cô sợ mấy tiện nhân Sở gia này sẽ làm mẹ bị thương.
Nhưng mà mấy người hầu căn bản không nghe Vũ Vi nói, vẫn như cũ kéo Vũ Vi ra khỏi đại sảnh.
Sở Xa lại khoanh tay trước ngực vẻ mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhìn một màn này, cô ta cũng không tin Đồng Vũ Vi có thể để Đồng Kỳ đang hôn mê bất tỉnh ở đây mà rời đi.
“Thả ra, tôi sẽ mang mẹ Đồng rời khỏi nơi này!”Vũ Vi xé tâm hướng mấy người hầu hô.
Mấy người hầu không để ý Vũ Vi, mà quay đầu nhìn Sở Xa.
Sở Xa lạnh lùng cười, hướng tới mấy người hầu gật đầu.
Mấy người hầu được Sở Xa cho phép, lập tức buông Vũ Vi ra.
Vũ Vi đang dùng lực tránh khỏi mấy người hầu, thình lình bị họ buông ra, nhất thời không trở tay kịp, ngã nhào trên đất.
Nhìn đến Vũ Vi ngã nhào trên đất, Sở Xa cùng mẹ Sở không nhịn được cười ra.
Mà Sở Quốc Vĩ không nhịn được nhíu mày, “Ầm ĩ chết đi được,mất cả hứng đọc báo.” Nói xong ông ta cầm tờ báo trong tay, từ trên ghế sofa đứng lên, hướng lầu hai đi đến, từ đầu đến cuối, ông ta đều không có nhìn Vũ Vi một cái.
Chương 12: Nợ máu trả bằng máu
Lục Hàng đi đến bên người Sở Xa , hôn lên trán Sở Xa, một bàn tay nắm eo nhỏ mềm mại của Sở Xa, ôn nhu nói, “Chúng ta tiếp tục khiêu vũ.” Dường như là không thấy mẹ con Vũ Vi bị Sở Xa vô tình đuổi đi.
Khóe miệng mẹ Sở nở một nụ cười sảng khoái nhìn Vũ Vi chật vật cùng Đồng Kỳ đang hôn mê bất tỉnh .
Vũ Vi chật vật từ trên mặt đất bò đứng lên, đứng ở tại chỗ hai tay nắm thành quả đấm lạnh lùng nhìn từng người, cha ruột thì lạnh lùng, mẹ Sở thì vui sướng khi người khác gặp họa, cùng với Sở Xa cùng Lục Hàng đang khiêu vũ, nơi này mỗi người mỗi một động tác, làm cho tận sâu trong lòng cô nhói lên đau đớn.
Nhìn vẻ mặt đắc ý tươi cười của mẹ Sở, Sở Xa rốt cục cũng hiểu được , mẹ Sở hao tổn tâm sức vì muốn đem cô ta ra để đạt được mục đích, chính là muốn nhìn bộ dáng chật vật bị vũ nhục của Vũ Vi và Đồng Kì.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt đôi má không còn chút máu nào của mẹ , cô cẩn thận đỡ mẹ đang hôn mê bất tỉnh lên đi ra, sợ một chút không cẩn thận sẽ làm ẹ ly khai.( ly khai:chết)
Cô đưa lưng về phía mẹ, đem mẹ cõng trên lưng, từng bước hướng tới cửa biệt thự. Tất cả quá trình, cô không có rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì cô biết, cô càng là đau khổ,thì Sở gia sẽ càng vui vẻ, càng vui sướng, mà cô, không muốn Sở gia vui vẻ trên sự đau khổ của cô !
Cô mới vừa bước ra khỏi cửa, trong đại sảnh liền truyền tiếng cười sảng khoái của mẹ Sở, cùng giọng cười yếu ớt của Sở Xa.
Vũ Vi đang đi về phía trước bất chợt dừng lại, xoay người vẻ mặt lạnh nhìn mẹ Sở cùng Sở Xa cùng với vẻ mặt bình tĩnh của Lục Hàng, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng nói, “Chuyện hôm nay,tôi sẽ nhớ kĩ! Một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho các người gấp bội lần!” Nói xong, cô quay đầu lại đi ra đại sảnh biệt thự.
Sở Xa không khỏi hừ lạnh, “Muốn trả lại?Cô có bản lãnh đó sao?”
Đi ra khỏi biệt thự, Vũ Vi lo lắng đem mẹ Đồng đặt trên mặt đất, sợ đụng vào bệnh tim, không dám tùy ý hoạt động, tay cô đặt trước mũi mẹ xem thử, thời điểm đó cô cảm giác mẹ không có hô hấp, lòng củ