
hế nào?!
– Ông thật là… – Tú Anh nhìn tôi, cau mày; đã bao giờ tôi nói cô ấy rất đáng yêu khi cau mày chưa nhỉ? Nếu chưa, thì tôi xin khẳng định luôn: vô cùng đáng yêu!
– Đau bàn chân hay bắp chân? – Cô ấy kéo ghế, ngồi xuống đối diện.
– Có lẽ là đau cả hai đi.
– Gì mà “có lẽ”? – Cô ấy lại nhíu mày, hai tay nhấc chân phải của tôi đặt lên trên đùi rồi lấy tay ấn ấn – Đau không?
– Đau – Cứ cho là đau đi.
– Chỗ này? – Cô ấy bóp cổ chân tôi.
– Đau – Chỗ kia đau rồi thì chắc chỗ này cũng đau nốt.
– Chỗ này? Chỗ này?
– Đau hết! – Tôi nhăn nhó; cô ấy cứ dùng bàn tay mềm mại kia sờ sờ ấn ấn khắp chân tôi, khiến tôi rất… bức rức khó chịu >”
Tú Anh xoa dầu vào chân cho tôi, động tác rất nhanh gọn. Nhưng hình như cô ấy không phải là một bác sĩ mát tay, vì khi cô ấy xoa cho tôi, tôi chỉ thấy nóng bừng...
Xong xuôi, cô bỏ tôi ngồi đó, ném cho tôi cái điều khiển, ra lệnh "nằm im coi phim cấm bắng nhắng", còn cô thì bước vào bếp. Tôi thấy vui, chẳng hiểu vì sao.
Lát sau, Tú Anh bê ra một bát chào hành thơm phức:
- Ăn đi, tôi tự... ờ... cho ông đấy!
Không biết các bạn thế nào, chứ tôi thấy giống chuyện tình Thị Nở - Chí Phèo quá! Kết cấu không sai lệch là mấy, sau khi "mặn nồng" xong, Thị Nở Tú Anh bẽn lẽn mang tô cháo hành ra cho Chí Phèo tôi... ha ha!
- Bà, à không, cậu biết nấu cháo à?
- Hả, à ờ cháo hành cũng dễ nấu thôi - Cô ấy đặt bát cháo xuống bàn - Ông ăn đi, trưa nay thấy ông ăn ít, chắc đói...
- Đút cho tớ ăn đi!
Đã bao lần tôi muốn vả vào cái miệng tai hại của mình. Dạo này nó liều thế không biết!
- Tại... tớ... à tay tớ cũng đau. Đau quá!
Tôi nghĩ tôi diễn xuất rất tệ. Nhưng có lẽ cũng đủ để Tú Anh tin.
- Đau cả tay nữa à? Được rồi, há mồm ra!
Hôm nay tôi đã có thành công ngoài dự kiến, tuy rằng các kế hoạch đại khái phá sản, nhưng xét cho cùng vẫn tốt đẹp. Tôi được nàng nấu cháo cho mà ăn, đút từng miếng một (tôi cũng đã cố thử một vài trò khác nhưng thất bại ==); trước đó còn được "mát" xoa chân, sau cùng lại được đưa tiễn đến tận nhà... Hạnh phúc quá, vui sướng quá, lên kế hoạch tiếp thôi!
Trò chơi chỉ còn năm ngày.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay đúng là một ngày căng thẳng. Minh à, chắc tôi phải đem ông về để thờ mất. Cả buổi học cứ tra tấn mình, làm mình bị đau tim. Trưa nay cũng suýt đi tong hai mạng người. Chân tay mình trầy có chút xíu, vậy mà hắn ta thì chân - tay - đầu - cổ - mông bla bla tất cả, chỗ nào cũng thương tật. Lại còn trước khi ăn cháo đau chân phải, ăn xong biến chứng chuyển đau sang chân trái __ __! Tôi thật hiếu kì về cơ chế sinh học trong người ông đấy Minh ạ!
Mà ông tưởng bát cháo kia do tôi nấu thì phải =,=. Tôi cất công tự đi mua cho ông, thôi thì cho ông nghĩ tốt về tôi hơn một chút cũng được.
Ở cùng Minh gần như cả ngày, chả có gì may mắn hết. Hôm nay tim mình đập nhanh quá, thỉnh thoảng cứ đau đau, không biết có phải là bệnh không?
Aaaa Béo hư đốn giờ này còn chưa về :-w. Chán chết mất! Nhật kí ơi, lúc nào cũng chỉ mày với tao ~,~!
---------------------------
C3
Tâm trạng của tôi rất tốt, có lẽ là hệ quả từ bát cháo hôm qua.
Đến lớp, tôi mỉm cười với Tú Anh và bắt đầu một ngày học tập mới bằng câu "Tớ thích cậu".
Giờ Lí, cô đột nhiên nổi hứng kiểm tra mười lăm phút. Tôi thì không hề gì, hôm qua trước khi miệt mài với "kế hoạch", đã ôn bài rất kĩ càng rồi. Nhưng Tú Anh có vẻ không ổn. Chỉ còn hai phút nữa là thu bài mà cô ấy vẫn loay hoay bấm máy tính, mặt mũi đỏ ửng cả lên, trông thật là tội. Đề của cô ấy khó hơn đề tôi một chút thì phải.
- Câu này làm thế nào hả Minh? - Cô ấy huých nhẹ tay tôi. À há, đây đúng là cơ hội trời ban, mình sẽ cao thượng nhắc bài cho cô ấy...
- Cậu cố nhớ lại cái công thức cuối bài hôm trước ý...
- Đang gấp gáp, ông nghĩ tôi nhớ được sao? - Tú Anh lại huých tay tôi một lần nữa, mạnh hơn. Nói như thế chẳng phải bảo tôi làm bài luôn hộ cô ấy sao?
- Bình tĩnh là nhớ. - Tôi cúi xuống bài làm của mình, vờ như đang kiểm tra lại.
- Hết giờ rồi, để bài ra đầu bàn, các tổ trưởng đứng dậy thu bài cho cô - Cô giáo Lí vỗ tay, cả lớp hạ bút.
Sau tiết đó Tú Anh có vẻ không vui với tôi. Cô ấy không cho tôi xem chung sách Địa khi tôi viện cớ là quên (thực ra có mang trong cặp), không cho tôi mượn gọt bút chì, lại còn đẩy tôi ra khi tôi "vô ý" lê mông ngồi gần cô ấy. Khi tôi nói ba từ kia, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nóng nảy, căm tức.
Tôi đã làm gì sai sao?
Rủ cô ấy cùng đi ăn trưa, cô ấy không chịu. Nhưng: - Ít ra cậu cũng để tớ đèo về chứ?
- Đi bộ cho khỏe chân. - Cô ấy nói thế đấy, cũng không thèm để ý tôi, quay lưng bước đi. Thế có bực không cơ chứ?
Tôi lấy xe đạp, đuổi theo cô ấy: - Cậu mà không lên đây, tớ sẽ bê cậu lên đấy!
- Ông đang đi xe đạp Minh ạ! Ông nghĩ gì mà dọa tôi như thế? - Tú Anh lườm tôi, bước vẫn đều đều.
Phải rồi, tôi bê được cô ấy lên xe thì sao? Nhảy xuống dễ như không. Nếu đây là ô tô, thì mới nên chuyện ==".
- Rốt cuộc là cậu bị làm sao thế? - Tôi bám vào vai Tú Anh.
- Chả sao cả. Tôi vốn "bị làm sao thế" rồi! - Tú Anh vung tay, hất tay tôi khỏi vai cô ấy.
- Là cái chuyện đó hả? - tóm lấy c