
nói giúp nàng. Hắn nhoẻn miệng, nở nụ cười ngây thơ vô tội nhất. – Ta chỉ lừa muội lần cuối cùng này thôi.
Hắn chậm rãi đi từng bước với người yêu bé nhỏ trên tay. Mỗi lần nhấc chân đều là nỗ lực khủng khiếp nhất trong đời Mạt Hối. Hoài Niệm úp mặt vào ngực hắn khóc nức nở. Nàng hiểu được dự tính của Mạt Hối, đã muốn ngăn cản nhưng lại không thể thắng trong cuộc rượt đuổi này. Hắn luôn ở cách xa nàng.
Hoài Niệm được đặt vào chiếc giỏ tre treo lủng lẳng bên vách vực thẳm. Trong đó đã có sẵn đại ca của nàng nằm. Hoài Niệm quay đầu nhìn cơ thể đẫm máu của Hoài Việt, lo lắng. Nàng chỉ nghe được hơi thở hư nhược, tưởng như có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
– Xuống núi rồi nhất định phải ngăn đại quân lại. Ngọn núi này sắp sập, mọi người tấn công lên thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Hoài Niệm cố sức lắc đầu.
CHƯƠNG 74: AI MUỐN CHẾT SẼ CHẾT (2)
– Ta không chết, cuộc chiến sẽ không kết thúc. – Hắn mỉm cười dịu dàng như đang dụ dỗ trẻ lên ba. – Chiếc giỏ này nếu không có người thả guồng quay thì muội và đại ca không thể xuống núi.
Nước mắt nàng lại chảy ra dữ dội. Mạt Hối chua xót cúi xuống ôm nàng lần cuối. Dòng lệ ấm nóng trào ra, hoà lẫn với nước mắt cuả nàng, xuôi về một hướng. Mạt Hối nhẹ buông Hoài Niệm ra. Hắn dùng Phá Thanh cắt đi mái tóc dài của mình.
“Mười mấy năm trời một chữ tình
Duyên tơ này đã sẵn đâu đành
Mái mây cắt nửa nguyền phu phát
Giọt máu đầy hai chén tử sinh
Một kiếp đã tể cùng dạ thắm
Trăm năm đừng phụ với đầu xanh …”
(trích “Thệ viết hữu cảm” – Hồ Xuân Hương)
Mạt Hối đặt lọn tóc vào tay nàng.
– Khi xa cách, lúc nhớ tới nàng, ta chỉ có thể tự đắm mình trong hồi ức. Đôi khi chỉ muốn giữ lại một vật kỷ niệm để bớt đi trống vắng trong lòng. – Hắn bật cười, nhưng lệ vẫn không ngăn lại được. – Mạt Hối ta đến bước cuối cùng cũng chẳng có gì đáng giá để lại cho nàng …
Hoài Niệm cố gắng mấp máy môi nói “Đi cùng đi”. Nhưng hắn đã lắc đầu từ chối.
– Thời gian sẽ làm nàng dần lãng quên hết tất cả. Ta mong nàng có thể tiếp tục vui vẻ sống. – Hắn trao cho nàng một nụ hôn. – … lại ích kỷ không muốn nàng quên mình.
Giây phút đó tưởng chừng như thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không thể kết thúc. Nhưng trên đời này, hai chữ ‘vĩnh viễn’ vốn chưa tồn tại bao giờ.
Tỏ xong hết nổi lòng, hắn kiên quyết bỏ đi không quay đầu lại. Hoài Niệm muốn thét to gọi tên Mạt Hối, nhưng âm thanh chẳng thể nào thoát ra khỏi cổ họng. Sai lầm nhất trong cuộc đời nàng chính là yêu một người đàn ông quá thông minh và trách nhiệm. Nàng chỉ mong hắn ích kỷ một chút, vứt bỏ đại nghĩa để cùng mình chạy trốn. Nhưng Mạt Hối lại chọn con đường kết thúc tất cả để giữ cho thiên hạ thái bình.
“Kẻ cuối cùng của dòng họ Lưu, vì sao người đó lại phải là huynh?”
Chiếc giỏ tre từ từ được dây treo đưa xuống. Nàng nhìn thấy bầu trời đang ngày một xa ra, cảm nhận sự đau đớn đang ngày càng chất chồng cao hơn. Tên lừa gạt, từ ngày đầu gặp gỡ đã không ngừng nói dối. Đồ ích kỷ, muốn bỏ đi nhưng lại không cho nàng quên mình. Tại sao lại muốn làm anh hùng vì đại nghĩa diệt thân? Tại sao đến cuối cùng lại để cho nàng ấn tượng đậm sâu không cách gì xoá bỏ được?
Nàng hận hắn vì đã đẩy mình đi lúc này, nàng căm thù Mạt Hối vì không cho mình ở bên cạnh. “Cái chết có gì đáng sợ đâu, nếu cả hai được ở bên cạnh nhau.” Hoài Niệm siết chặt lọn tóc trong tay, khóc đến cạn khô dòng nước mắt. Lẽ sống của nàng, tình yêu cuả đời nàng cũng ra đi cùng với Mạt Hối rồi.
Bên dưới chân núi là vùng hoang sơ không dấu chân người qua lại. Sau khi giỏ tre chạm đất, dây treo vẫn không ngừng tuôn xuống, cắt đứt sự liên hệ cuối cùng giữa hai bên.
Hoài Niệm gồng sức, cố công phá huyệt đạo đã bị phong bế. Lần này Mạt Hối ra tay rất nhẹ, chỉ nửa canh giờ, Hoài Niệm đã có thể tự do cử động tay chân. Nàng ngơ ngác nhìn bốn bề rừng sâu thăm thẳm, sau đó lại ngửa đầu nhìn đỉnh núi đã bị mây mù che kín.
Nàng quẹt nước mắt, cố kiên cường sống tiếp. Hoài Niệm lật tung túi lớn túi nhỏ trên người để tìm Hoàn Hồn đơn tiếp sức cho đại ca. Những người luyện Phượng Hoàng Cầu công đều có sinh mạng rất kiên cường, không dễ chết được. Phụ thân cuả nàng cũng từng dùng qua Đan Phượng Triều Dương, bị hôn mê mất mười lăm năm vẫn tỉnh lại sống tốt đến bây giờ.
CHƯƠNG 74: AI MUỐN CHẾT SẼ CHẾT (3)
“Người cần sống thì nhất định sẽ có con đường sống. Ai muốn chết thì để họ đi tìm con đường chết đi.”
May nhờ bản lĩnh của thần y đến đời Hoài Niệm vẫn chưa bị thui chột hết. Nàng truyền công suốt hai canh giờ, cuối cùng mạch tượng của Hoài Việt cũng đã ổn định hơn nhiều. Còn mấy chục loại thuốc bổ, kim đơn cầm máu, định khí … nàng đều cho Hoài Việt dùng hết. Một mặt lại dùng Thấu Cốt trâm kích thích sức mạnh bộc phát, một mình cõng Hoài Việt trở về.
Nàng ngất xỉu ngay khi nhìn thấy có người đến ứng cứu. Khi tỉnh lại sau cơn hôn mê đã là chuyện cuả hai ngày sau rồi.
Đoàn quân của triều đình đã lui xa khỏi Cấm sơn ba mươi dặm. Từ phiá này, nàng vẫn có thể nhìn thấy đỉnh núi đã biến mất. Những dòng dung nham rực lửa tuôn trào có thể nhìn rõ suốt ngày đêm.