
Trọng sinh đích nữ cuồng hậu
Tác giả: Thủy Thanh Thiển
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210784
Bình chọn: 7.5.00/10/1078 lượt.
Hoàng thích phù dung. Nay đúng là tiết phù dung ra hoa, không bằng ta mang nàng đến nhìn xem?” Quân Kiền Linh vào xe ngựa liền khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc, không có lấy một điểm tức giận, ôn hòa nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng tựa nửa ngườitrên vách xe ngựa. Lông mi thật dài rũ xuống, nhìn không thấu tâm tư của nàng lúc này, nghe thấylời nói của Quân Kiền Linh, nàng chậm rãi nâng lên đôi mắt, đồng tử đen như mực trong suốt như nước, thanh âm của nàng cũng là thanh linh không tạp chất, “Nhị hoàng tử là nghe ai nói. Thứ Khuynh Hoàng ghét nhất, chính là phù dung.”
Lời này nói xong, sắc mặt Quân Kiền Linh có chút thay đổi, cẩn thận quan sát thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, thấy nàng điềm đạm thản nhiên, không có nửa phần điệu bộ. Hơn nữa, xác thực Lạc Khuynh Hoàng không có lý do gì phải lừa hắn! Nói như vậy, người nói dối là Lạc Khuynh Thành?!
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Kiền Linh thay đổi sắc mặt, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh không dễ phát hiện. Lạc Khuynh Thành nói với Quân Kiền Linh thật đúng là không sai, thế nhưng chỉ nói lại những thứ nàng yêu thích như vậy, chẳng qua, thứ yêu thích này, từ trước đến nay không phải luôn luôn như thế.
Ở cùng với người trong lòng của nàng, tự nhiên nhìn cái gì đều thấy vui mừng. Còn ở cùng với người nàng chán ghét, tự nhiên nhìn cái gì cũng thấy không thích. Nàng đây cũng không tính là lừa gạt Quân Kiền Linh. Người bên cạnh là Quân Kiền Linh, mặc dù là phù dung mà nàng thích nhất, nàng cũng không muốn nhìn.
Hoa phù dung như hoả như đồ, giống như người nọ vậy. Luôn luôn là một thân hồng y như ngọn đuốc, đàng hoàng mà ngang ngạnh như vậy, ấm áp mà chân thành tha thiết như vậy. Quân Kiền Linh, hắn không xứng thưởng phù dung.
Nhìn mi tâm Lạc Khuynh Hoàng không hề che dấu mà tăng thêm vài phần chán ghét, Quân Kiền Linh sắc mặt lại thay đổi. Trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng, lập tức thu liễm, Quân Kiền Linh lại tiếp tục nói, “Thì ra là như thế. Chắc là Kiền Linh nghe nhầm lời đồn đãi. Kiền Linh còn nghe nói Khuynh Hoàng thích ăn hoa quế cao, có phải hay không?”
“Nhị hoàng tử thật quan tâm Khuynh Hoàng.” Lạc Khuynh Hoàng thanh âm thản nhiên , nghe không ra hỉ nộ, Quân Kiền Linh trong lòng vui vẻ, nghĩ rằng Lạc Khuynh Hoàng đã bị sự quan tâm của hắn làm cho cảm động.
Nghĩ như vậy, khóe miệng không tự giác giương lên ý cười, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Phía trước có tiệm Vương kí bán hoa quế cao cũng không tồi, không bằng ta đi mua một chút cho nàng nếm thử?”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Kiền Linh,khóe môi không tự giác giơ lên ý cười, trong lòng cũng không có nửa phần ấm áp. Công phu diễn trò của Quân Kiền Linh này thật sự là càng ngày càng thuần thục, lạnh lùng đánh gãy lời nói của Quân Kiền Linh, “Không cần. Nhị hoàng tử phí tâm tư hỏi thăm sở thích của Khuynh Hoàng, chỉ tiếc, vì sao đều không đúng? Cũng không biết nhị hoàng tử là nghe ai nói?”
Sắc mặt Quân Kiền Linh lại thay đổi. Lạc Khuynh Thành chết tiệt, nàng ta rõ ràng là cố ý muốn làm cho hắn xấu mặt! Bây giờ muốn mượn tin tức từ Lạc Khuynh Thành đến làm cho Lạc Khuynh Hoàng yêu thích, sợ là không có khả năng! Chính là hắn thật vất vả mới có thể dụ Lạc Khuynh Hoàng đi ra ngoài với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ quacơ hội lần này!
“Chỉ là lời đồn đãi thôi.” Trên mặt Quân Kiền Linh có vài phần âm trầm, lại vẫn duy trì tươi cười như trước, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Bây giờ là đầu thu, cây phong trên núi hẳn là rất đẹp, Khuynh Hoàng có bằng lòng đồng du cùng ta hay không?”
“Phong diệp sao.” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu lặp lại, trước mắt như xuất hiện đồi lá phong lửa đỏ, giống như tay áo đỏ rực của Quân Khuynh Vũ. Bản thân khi nào đã thương hắn sâu như vậy, vô luận là cái gì, đều có thể liên tưởng đến trên người hắn, câu môi cười nói, “Đi xem, cũng không sao.”
Nhìn thấy khóe môi Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên biểu lộ ý cười, Quân Kiền Linh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Đây là cảm giác hắn chưa từng trải qua, vì sao nhìn nàng cười, hắn thế nhưng cảm thấy sung sướng như thế?!
Xe ngựa chạy tới một ngọn núi ở phụ cận.
“Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vunhị nguyệt hoa.” Lạc Khuynh Hoàng xuống xe ngựa, đập vào mắt là này màu đỏ trải khắp núi đồi, nàng không khỏi mở miệng ngâm nga.
“Khuynh Hoàng thật sự là hảo tài hoa!” Quân Kiền Linhnhìn Lạc Khuynh Hoàng đứng trước một đồi lá phong, đôi mắt có chút sáng ngời. Nữ tử trước mắt là phong hoa tuyệt đại như vậy, toàn bộ núi phong này như đều trở thành nền cho nàng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, cho dù không phải vì sự ủng hộ của phủ đại tướng quân, hắn cũng muốn thú nữ tử trước mắt này!
“Khéo như vậy.” Tiếng nói tà mị ngang ngạnh, một thân tay áo lửa đỏ xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh.
Không chút thua kém so với núi phong. Đồng dạng là sắc hồng hoả, nhưng Quân Khuynh Vũ đứng ở nơi đó, cũng không bị này ngọn núi phong này làm cho lu mờ, ngược lại có vẻ càng thêm nổi bật, như là một ngọn lửa rực rỡ nhất, một đoàn ánh sáng loá mắt.
Quân Kiền Linh nhìn thấy Quân Khuynh Vũ, sắc mặt không được tốt lắm, gần đây Quân Khuynh Vũ chẳng nhữ