
ủa Quân Kiền Linh, thân phận Lạc Khuynh Thành hắn cũng biết, bởi vậy vừa nghe Quân Khuynh Vũ đề cập mới có thể mặt mày nghiêm khắc quát lớn Quân Khuynh Vũ, nhưng lại không nghĩ đến chẳng những không hù dọa được Quân Khuynh Vũ mà còn bị hắn nắm được nhược điểm.
Tội danh nói xấu hoàng tử cũng không phải là nhỏ, ngay cả hắn là Lễ bộ Thượng thư, lại là ca ca của quý phi, tội danh như vậy của đủ làm mũ quan của hắn lung lay.
“Làm càn! Vương phi của bản điện mặc dù không phải là danh gia vọng tộc nhưng cũng là nữ tử thân thế trong sạch, có phải ngươi muốn kiểm tra liền kiểm tra?” Quân Kiền Linh thấy cậu mình bị khi dễ, lại chột dạ đến thân phận thật của Lạc Khuynh Thành bị vạch trần, không khỏi phẫn nộ quát.
Quân Khuynh Vũ nhíu lông mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Kiền Linh, biếng nhác nói, “Chỉ là cắt ngón tay một ít thôi, Nhị hoàng huynh cần gì phải kích động?”
“Nàng là trân bảo của bản điện, một chút máu ở ngón tay của nàng, ta cũng không muốn tổn thương!” Quân Kiền Linh thâm tình nói, chỉ cần hắn không để Quân Khuynh Vũ tra ra thân phận của Lạc Khuynh Thành, Quân Khuynh Vũ có thể làm gì?!
Quân Kiền Linh oán hận nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, hắn sao có thể mạng lớn như vậy, chịu huyết cổ phản phệ, lại ngã từ trên vách đá cao như vậy, cư nhiên còn không chết!
Quân Khuynh Vũ trong con ngươi đen nhánh lướt qua một tia giảo hoạt, cười bí hiểm, thong thả nói, “Thật không biết nhị hoàng huynh cùng vương phi tương lai tình cảm như vậy.”
Lời nói này thật ý vị sâu xa, mọi người cũng không rõ ý tứ của Quân Khuynh Vũ. Lẽ ra Quân Khuynh Vũ hùng hổ tố cáo Quân Kiền Linh sát hại hắn, còn người hắn lấy về là Lạc Khuynh Thành đáng nhẽ bị xử tử, hẳn là muốn đẩy Quân Kiền Linh vào chỗ chết, vậy mà Quân Kiền Linh nói vài ba câu, Quân Khuynh Vũ lại bỏ qua?
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Khuynh Hoàng quận chúa ở ngoài đại điện, nói có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Sắc mặt Quân Kiền Linh nhất thời trắng bệch, hóa ra Quân Khuynh Vũ đã chuẫn bị hết thảy, ngay cả hắn không đồng ý, hắn cũng đều có cách chứng minh thân phận của Lạc Khuynh Hoàng. Sở dĩ hắn để hắn cãi lại là để chứng minh hắn rất liên quan tới Lạc Khuynh Thành, muốn dùng cái này để khống chế hắn.
Hơi nheo ánh mắt lại trong mắt hiện lên một tia băng hàn, xem ra Lạc Khuynh Thành không thể thoát được, Khóe môi nở ra một nụ cười ôn hòa, Quân Kiền Linh nói, “Đó cũng là duyên phận. Ta tình cờ gặp Nhược Lan ở trên đường, vừa gặp đã yêu, mới đi đến ngày hôm nay.”
Bây giờ, tiểu thái giám đã lĩnh ý chỉ của Quân Vũ Thần ra điện mời Lạc Khuynh Hoàng.
Quân Khuynh Vũ nghe Quân Kiền Linh nói vậy nhíu mày, từ chối cho ý kiến. Phản ứng của Quân Kiền Linh hắn đã dự đoán được, với sự ngoan độc và mưu lược của Quân Kiền Linh sẽ làm chuyện bỏ xe giữ soái, không có gì kỳ quái. Hôm nay hắn sở tác sở vi như vậy cũng chỉ là để lấy mạng Lạc Khuynh Thành, mượn này đả kích Quân Kiền Linh mà thôi.
Thực sự muốn giết Quân Kiền Linh không phải là không có chứng cớ, mà sợ là không làm được. Huống chi thế lực Quân Kiền Linh còn mạnh, trong triều cũng có bè phái, nếu hắn thực muốn động thủ, e là cũng hao tổn không ít khí lực, vậy là lại cho Thái tử ngư ông đắc lợi?!
Khi Quân Khuynh Vũ đang cực lực cân nhắc, lại nghe thấy tiếng mọi người hít vào một hơi.
Lạc Khuynh Hoàng một thân nguyệt sắc, giống như một tiên tử thuần khiết từ xa chậm rãi đi tới, cổ chân cột một chiếc chuông bạc, từng bước đi đề phát ra tiếng đinh đinh êm tai, biến ảo khôn lường, mà tay áo nàng lay động như tuyết liên đang nở rộ, xinh đẹp không thể nào tả hết.
Nhưng mọi người kinh ngạc không chỉ vì Lạc Khuynh Hoàng xinh đẹp đến mất hồn mà càng vì dung nhan rõ ràng đã bị hủy lại khôi phục như lúc đầu. Mặt thật trắng trẻo, da thật nõn nà. Mi thanh mục tú, mắt như sao xán lạn, môi như hoa đào tháng ba, thật như tiên tử bước ra từ trong họa.
“Khuynh Hoàng, mặt của ngươi…” Quân Vũ Thần hiển nhiên cũng thập phần kinh ngạc, thậm chí có chút kích động chỉ vào mặt Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, trước mặt Quân Vũ Thần quỳ xuống, thanh âm dễ nghe như nước chảy, “Hồi Hoàng thượng, Khuynh Hoàng cùng Thất hoàng tử bị người ta đẩy xuống vách núi, cửu tử nhất sinh nhưng trong họa có phúc, gặp được một ẩn sĩ đã điều trị cho mặt Khuynh Hoàng.”
Lạc Khuynh Hoàng không chút hoang mang trả lời. Nàng vốn là không định khôi phục dung mạo, nhưng phải mỗi ngày mang theo hai vết sẹo này rất không thuận tiện hơn nữa nàng cũng không muốn để người ta ở sau lưng Quân Khuynh Vũ chỉ trỏ, nói hắn lấy về một xấu phụ, bởi vậy nàng vẫn quyết định khôi phục dung mạo thật của mình.
“Đúng là trong cái rủi có cái may !” Quân Vũ Thần cảm thán nói, rồi lại liếc qua Quân Kiền Linh, truy hỏi, “Khuynh Hoàng, người hại ngươi cùng Khuynh Vũ ngã xuống vách núi quả thật là Quân Kiền Linh?!”
“Đích thị là Nhị hoàng tử.” Lạc Khuynh Hoàng quỳ trên mặt đất, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Mọi người chỉ cảm thấy, Lạc Khuynh Hoàng tuy rằng quỳ mà lại vẫn có một khí chất cao quý không gì sánh được, làm cho người ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn không dám tớ