Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323861

Bình chọn: 7.00/10/386 lượt.

ã là ngày thứ sáu.” Liễu Tư Triệt biết Lạc Khuynh Hoàng hiện tại không thể mở miệng nói nhiều như vậy, nhíu lại mày, từng chữ đều mang theo kịch liệt đau đớn mà nói.

Quân Khuynh Vũ lúc này mới nhìn thấy Liễu Tư Triệt, hắn nâng mắt nhìn Liễu Tư Triệt, đột nhiên buông tay Lạc Khuynh Hoàng, một quyền đấm đến trên mặt Liễu Tư Triệt, khí lực mạnh mẽ, đánh Liễu Tư Triệt cả người đều nghiêng đi, lảo đảo vài bước mới không ngã sấp xuống.

“Ta để cho nàng đi tìm ngươi, muốn ngươi bảo hộ nàng chu toàn, ta nghĩ có ngươi ở đó, nàng nhất định sẽ không có việc gì . Nhưng ngươi. . . ngươi. . .” Quân Khuynh Vũ nhìn Liễu Tư Triệt, cũng là không thể nói tiếp, hắn làm sao không biết, làm sao có thể trách Liễu Tư Triệt được đây?

Nếu có thể bảo vệ được, Liễu Tư Triệt làm sao có thể không làm? Dựa vào cảm tình của Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng, có muốn hắn vì Lạc Khuynh Hoàng đi tìm chết hắn cũng nguyện ý, phát sinh chuyện như vậy, Liễu Tư Triệt e là còn áy náy tự trách hơn cả hắn.

Chỉ là vừa rồi hắn thật sự là không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình, hắn không có cách nào thuyết phục bản thân đối mặt sự thật tàn nhẫn như vậy. Hắn không tin, không tin!

“Hoàng nhi. Sẽ không có việc gì ! Ta nhất định sẽ cứu nàng! Huyết cổ có thể giải, độc này cũng sẽ như vậy! Ta nhất định, tuyệt không để nàng rời ta đi!” Quân Khuynh Vũ một phen cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, khí lực to lớn làm cho Lạc Khuynh Hoàng đã chết lặng với đau đớn cũng thấy đau.

Nàng cố gắng nở nụ cười tái nhợt, cố sức nói, “Ta tin chàng. Nhưng chàng phải đáp ứng ta, nếu ta thật sự. . . Chàng nhất định phải hảo hảo sống tốt, chiếu cố Lạc Nhi thật tốt.”

“Không!” Quân Khuynh Vũ cố chấp lắc đầu, hắn nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ kiên quyết vô cùng nói, “Nàng sinh ta sinh, nàng tử ta tử. Trên cùng bầu trời dưới hoàng tuyền, ta tuyệt không rời xa nàng!”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến bướng bỉnh bên trong đôi mắt Quân Khuynh Vũ, muốn mở miệng khuyên hắn, nhưng cũng đã không còn có khí lực nói chuyện, chỉ nhíu lại mày nhìn Quân Khuynh Vũ, dùng ánh mắt khẩn cầu Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ không hề nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng. Mỗi lần nhìn đến ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, hắn luôn nhịn không được mà mềm lòng, bởi vậy, hắn không dám nhìn vào mắt nàng. Hắn càng không thể tin được, ngày tháng sau này có thể sẽ không có Lạc Khuynh Hoàng. Cái loại thống khổ này, nhất định sẽ tra tấn hắn đến sống không bằng chết .

“Nếu là Lăng Vũ Lưu hạ độc, nàng nhất định có biện pháp! Lập tức đi hoàng cung Tây Quyết!” Quân Khuynh Vũ một phen ôm lấy Lạc Khuynh Hoàng, hướng về hoàng cung Tây Quyết bay vút đi.

Lăng Cảnh Lan và Liễu Tư Triệt cũng đi theo, còn Lạc Vân Chỉ ở lại quân doanh chủ trì đại cục, hợp nhất số quân Tây Quyết còn lại.

Thời điểm đến hoàng cungTây Quyết, Lăng Vũ Lưu đang ngồi ở tẩm cung. Nàng không mặc phượng bào của hoàng hậu mà mặc phục sức của Lăng quốc công chúa, trên mặt xinh đẹp không son phấn, vẻ mặt đạm mạc ngồi đó.

“Lăng Vũ Lưu, giao giải dược ra đây.” Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng, là người đầu tiên vọt tới trước mặt Lăng Vũ Lưu, hắn nhìn ánh mắt không còn một tia ôn tồn của nàng, mang theo khôn cùng lửa giận cùng hận ý, từng chữ nói.

Lăng Vũ Lưu như thờ ơ với lời nói của Quân Khuynh Vũ, nàng hờ hững nâng mắt, rộ lên một chút tươi cười tái nhợt, sâu kín nói, “Độc này không có giải dược. Sư huynh không phải đã bắt mạch cho nàng sao? Độc rót vào máu, gân mạch cùng lục phủ ngũ tạng, cho dù là thần tiên, cũng không cứu được.”

“Ngươi!” Quân Khuynh Vũ thật cẩn thận đem Lạc Khuynh Hoàng đặt lên ghế, đưa tay nắm chặt cổ Lăng Vũ Lưu, sắc mặt thậm chí có vài phần vặn vẹo nhìn nàng. Hắn tất nhiên đã xem mạch cho Lạc Khuynh Hoàng, cũng biết độc này có bao nhiêu lợi hại, nhưng hắn vẫn không chịu tin tưởng, Hoàng nhi của hắn sẽ bỏ hắn mà đi.

Lăng Vũ Lưu bị Quân Khuynh Vũ nắm cổ, sắc mặt dần dần đỏ lên, nhưng trên mặt nàng vẫn không có chút biểu tình, bên trong con ngươi là một mảnh lụi bại, như cái xác không hồn, không có tức giận, hờ hững nhìn Quân Khuynh Vũ, như vốn đã không để ý đến sinh tử của mình nữa rồi.

“Khuynh Vũ, không nên xúc động.” Lăng Cảnh Lan theo sau đuổi tới. Hắn cùng Liễu Tư Triệt chần chờ một chút mới đuổi kịp Quân Khuynh Vũ, đến Tây Quyết hoàng cung, liền tách ra tìm kiếm Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Vũ Lưu , mà hắn vừa vặn đi theo con đường tới đây.

Quân Khuynh Vũ nghe thấy thanh âm của Lăng Cảnh Lan, mới buông tay, thối lui từng bước, không nói gì. Hắn biết cho dù giết Lăng Vũ Lưu cũng không làm nên chuyện gì, nhưng khi nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng bị tra tấn thành bộ dáng như thế, bảo hắn làm sao không hận, hắn nâng lên đôi mắt đã đỏ đậm nhìn Lăng Cảnh Lan, lạnh giọng nói, “Nàng hại Hoàng nhi như thế. Ngươi bảo ta làm sao không xúc động?”

Dù là Lăng Cảnh Lan định lực hơn người, cũng bị lãnh liệt trong thanh âm Quân Khuynh Vũ làm cho kinh sợ, đó là một loại hàn ý triệt để, không hề có một chút độ ấm nào, giống như tử khí ngàn năm lãnh đến thấu xương.

Lăng Cảnh Lan gắt gao mím môi, nâng mắt nhìn Lăng Vũ Lưu. Kỳ thật lúc nhỏ, hắn


Teya Salat