Old school Swatch Watches
Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323072

Bình chọn: 8.00/10/307 lượt.

ọng tài! Tụi mày nhờ tao bắt giùm chứ đâu phải tao thèm bắt.

– Ðó! – Tân khều vai Hùng bụi – Hồi nãy mày giao hẹn rồi mà giờ làm om sòm lên.

Hùng bụi lập tức vỗ tay “bốp bốp”, ra hiệu im lặng:

– Thôi, không có cãi trọng tài, tụi mày ơi! Ðá tiếp đi!

Thấy đội trưởng đã quyết định, mặc dù còn ấm ức, các cầu thủ đội “Sư tử” đành chịu. Trọng tài Quân không bị dẹp, liền giơ tay lên khỏi đầu, ra lệnh:

– Te, te, te!

Vì tức bàn thắng hụt khi nãy nên các cầu thủ đội “Sư tử” mạnh đâu phang đó, các đường chuyền không còn chính xác nữa. Ðội “Mũi tên vàng” lợi dụng cơ hội xông lên, bất chấp những cú đốn giò thô bạo của đối phương. Thằng Tân suýt ghi bàn mấy lần nhưng Long quắn đấm ra được. Thấy hàng trên tấn công hoài mà không đá vô được trái nào, Tình nóng máu băng lên. Khi Long quắn vừa đấm được một cú sút của Thịnh, trái bóng văng qua góc trái, Tân liền tạt vô giữa, Tình vội co chân bắt vô-lê. Trái bóng trúng ngay tay thằng Sĩ.

– Phạt đền rồi! – Tình reo lên.

Nhưng trọng tài Quân vẫn khoát tay cho đá tiếp.

– Trọng tài gì kỳ vậy? “Me” rõ ràng mà không bắt! – Dũng chạy tới, cự nự.

Sơn cao xua tay:

– Thôi, thôi, không được cãi trọng tài! Hồi nãy tụi tao không khiếu nại thì thôi chớ tụi bây bày đặt khiếu nại làm cái cóc gì!

– Hồi nãy khác bây giờ khác! Lần này “me” sờ sờ trước mắt, ai mà không thấy?

– Dẹp trọng tài đi! – Tân cũng nổi sùng la lên.

Hùng bụi kê lại:

– Hồi nãy mày trách tao sao bây giờ mày lại đòi dẹp trọng tài.

Thằng Tân thở dài:

– Thôi, mày bắt tiếp đi, Quân!

Nhưng lần này thằng Quân nhất quyết không thèm làm trọng tài. Hồi nãy bị đội “Sư tử” to tiếng, nó không tức. Còn lần này, bị đội nhà nói nặng, nó giận muốn ứa nước mắt:

– Thôi tụi mày đá đi! Khỏi cần trọng tài!

– Tụi tao năn nỉ mày mà! – Dũng xuống giọng ngọt như mía lùi.

– Thôi làm trọng tài đi Quân! Kệ, làm trọng tài “dỏm” cũng được!

Tình vẫn sùng trọng tài, nên nó “xỏ” một câu, khiến thằng Quân kiên quyết từ bỏ cái nghề bạc bẽo này. Nó lui vào bờ tường, ngồi thu lu đóng vai một khán giả bất đắc dĩ.

Trận đấu lại tiếp tục, không có người cầm cân nẩy mực. Dù vậy, trận đấu đã không nhạt nhẽo đi mà ngược lại, nó trở nên náo nhiệt hơn, bởi vì bù vào ba tiếng “te, te, te” ngắn ngủi của trọng tài là cả một âm thanh huyên náo và hỗn loạn do những cầu thủ la hét, cầu cứu, nhiếc móc nhau gây nên. Nổi bật lên trên cái nền âm thanh đó là những tiếng chửi thề và văng tục của các cầu thủ đội “Sư tử”.

Khi thằng Tân ghi được một bàn thắng cho đội “Mũi tên vàng” thì cái mớ âm thanh hỗn tạp đó càng trở nên huyên náo, ồn ào như một cái chợ. Và cái chợ đó chỉ chịu tan khi Sơn cao một lần nữa sử dụng cái đầu lợi hại của mình. Nhưng lần này thì cái hại nhiều hơn cái lợi, bởi vì trái bóng thay vì bay vô gôn đối phương thì lại đập trúng vai một anh bộ đội đi ngang.

Thế là không đợi anh bộ đội lên tiếng rầy la, các cầu thủ ôm đồ đạc chạy biến, bỏ mặc trái bóng lăn lóc giữa đường. Anh bộ đội cầm trái bóng nhìn theo các cầu thủ và sau một hồi đứng đợi một cách vô vọng, anh khẽ lắc đầu, đặt trái bóng xuống đất. Dĩ nhiên, ngay sau khi anh vừa đi khuất thì thằng Tân đã từ một góc nhà phía bên kia đường lao ra, ôm bóng và chuồn thẳng.

Thằng Tân vừa đi vừa nhảy, miệng huýt sáo theo điệu nhạc “Es-pa-nha 82”. Trận thắng đội “Sư tử” vừa rồi có tác dụng như một liều thuốc bổ đối với nó. Sau hơn một tiếng đồng hồ đuổi theo trái bóng toát mồ hôi, nó không cảm thấy mệt, ngược lại, càng thấy khỏe khoắn, yêu đời hơn. Có như vậy, tụi mày mới hết “gáy”! Ở đó mà sư tử với sư tiếc! Nó lẩm bẩm, tưởng tượng như có Hùng bụi đứng trước mặt. Một đứa nhỏ khoảng bốn tuổi đang đứng khóc trước hiên nhà. Tân dừng lại, cúi xuống hỏi:

– Sao khóc vậy cưng? Ai ăn hiếp em hả ?

Ðứa nhỏ ngước lên nhìn kẻ lạ mặt, vừa nói vừa tiếp tục khóc:

– Viên bi.

Tân ú ớ như bị đứa nhỏ nhét viên bi vô miệng. Nó hỏi lại:

– Viên bi nào ? Ai lấy viên bi của em hả ?

– Em làm rớt viên bi! – Ðứa nhỏ vẫn khóc.

Tới đây, Tân bắt đầu hiểu ra:

– À, em làm mất viên bi chứ gì? Rớt chỗ nào đâu, chỉ anh kiếm cho!

Ðứa nhỏ nín khóc, nhưng vẫn sụt sịt. Nó đưa tay lên quẹt mũi rồi chỉ ra ngoài đường. Tân đi lom khom, tìm theo hướng tay chỉ. Một lúc sau, nó tìm thấy viên bi nằm sát mé đường, nấp sau một cái vỏ chôm chôm.

Ðứa nhỏ vừa cầm viên bi vừa nhìn ân nhân bằng cặp mắt biết ơn và ngạc nhiên không hiểu tại sao cái anh này tốt dữ vậy. Nó không biết rằng sở dĩ “cái anh này” bữa nay hào hiệp tìm giùm viên bi cho nó là vì trước đó khoảng mười phút, ảnh vừa ghi được một bàn thắng quí quá gấp nghìn lần viên bi.

Trong khi đó thì Tân vẫn tiếp tục đi về nhà với những bước chân sáo tung tăng, lòng tiếp tục vui sướng và thấy đời càng đáng yêu sau nghĩa cử vừa rồi ở dọc đường.

Chỉ khi căn nhà thân yêu của nó hiện ra trước mắt thì Tân mới sực nhớ ra là cuộc đời không chỉ toàn màu hồng như nó tưởng, mà thực ra còn có nhiều màu khác nữa. Nhứt là bây giờ, nghĩ tới mấy bài toán ba nó ra mà nó chưa làm vì mải chơi bóng, sự phấn khởi hồi nãy của nó tự nhiên xẹp lép, y như một trái