Pair of Vintage Old School Fru
Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323852

Bình chọn: 7.5.00/10/385 lượt.

nói bóng gió:

– Thua thì tụi mình thua chớ có thằng được thưởng đó nghe tụi mày!

Tâm sún nhe răng sún, buông lời cay độc:

– Nuôi ong tay áo mà không biết.

Sơn cao dang hai tay, ngửa mặt cười khẩy:

– Thiệt hết biết!

Thằng Sĩ trắng trợn hơn. Nó nhìn Hoàng, hất hàm hỏi:

– Mày được khu phố 4 thưởng bao nhiêu, mày?

Hoàng nãy giờ ngồi gục đầu nghe bạn bè nhiếc móc, không nói một tiếng nào. Ðến khi nghe thằng Sĩ hỏi, nó ngẩng lên, lắc đầu, vẻ mặt hết sức đau khổ:

– Tao không phải là đứa bán đồng đội!

Sơn cao hừ mũi:

– Mày nói y như thiệt!

– Tao nói thiệt mà.

Giọng thằng Hoàng nghe như van lơn. Nói xong, nó lại cúi đầu nhìn xuống những ngón chân của mình đang ngọ nguậy trên mặt đất.

Sự im lặng lại bao trùm lên đội bóng một cách khó chịu, tức tối như bầu trời trước cơn giông.

Trước sau, có ba đứa không hề mở miệng. Minh Mông Cổ duỗi chân ngồi ngả người ra sau, tay chống lên mặt đất, mắt nhìn xa xa như đang dõi theo một đám mây lang thang nào đó, làm như không hay biết gì về câu chuyện đang xảy ra. Không ai hiểu đầu óc nó đang nghĩ gì.

Ðội trưởng Hùng bụi hai tay bó gối, ngồi im như thóc. Nhưng mỗi lần nó liếc thằng Hoàng, trong đôi mắt nó hiện lên trăm ngàn dấu hỏi.

Cũng như Hùng bụi và Minh Mông Cổ, Long quắn nãy giờ không góp một lời nào, và cũng như Hùng bụi thỉnh thoảng nó liếc nhìn cái dáng ngồi ủ rũ của thằng Hoàng, nhưng không phải với ánh mắt nghi ngờ mà với tấm lòng muốn chia sẽ nỗi buồn của bạn.

Trong bọn, chỉ có Long quắn là chơi thân với Hoàng nhất. Và vì vậy, nó cũng là đứa duy nhất không lên án thằng Hoàng, ngay cả trong thâm tâm. Khác với đồng bọn, Long quắn không tin Hoàng bị đội khu phố 4 mua chuộc. Nó biết Hoàng là đứa thẳng thắn, trung thực, không khi nào chịu làm điều xấu xa như vậy. Nhưng dù suy nghĩ tốt về bạn, Long quắn cũng không thể công khai lên tiếng bên vực thằng Hoàng. Bởi vì dù gì nữa, bàn thua mà Hoàng để lọt, đối với Long quắn, vẫn có một điều gì đó không bình thường. Chắc chắn thằng Hoàng không “bán độ”! – Long quắn nhủ bụng – Nhưng chắc là có uẩn khúc gì nên nó không tìm được lời biện bạch cho Hoàng trước sự lên án của đồng đội.

Tụi “Sư tử” châm chích, xỉa xói thằng Hoàng một chặp nhưng thấy thằng này cứ lì ra liền chán nản đứng dậy kéo đi, bỏ mặc người thủ môn ngồi ủ rũ một mình trên bãi cỏ.

Trong bọn chỉ có Long quắn là ngồi lại.

Long quắn xích tới gần Hoàng. Nó định lên tiếng an ủi bạn nhưng lúng túng không biết phải mở miệng như thế nào. Nó khịt mũi hai, ba cái rồi… im re luôn.

Hoàng vẫn ngồi gục mặt giữa hai đầu gối. Dường như nó không hay biết đồng đội đã bỏ đi. Ðến khi nghe tiếng khịt mũi sát bên tai, nó mới ngẩng mặt lên. Bốn con mắt của hai người thủ môn gặp nhau.

Sự khổ sở trong ánh mắt bạn khiến Long quắn xao xuyến khôn tả. Nó thò tay nắm cánh tay bạn, thì thầm:

– Tao tin mày!

Ðôi môi Hoàng giựt giựt. Nó không nói gì nhưng đôi mắt lộ vẻ xúc động.

Long quắn lay vai bạn:

– Thôi về đi mày!

Hoàng chậm chạp đứng lên.

Trên đường về, hai đứa im lặng đi bên nhau. Dù rất muốn biết nguyên nhân dẫn đến bàn thua lạ lùng ấy nhưng thấy Hoàng không muốn nói, Long quắn cũng không hỏi.

Nắng chiều đổ bóng xuống mặt đường. Hoàng vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man. Lòng nó trĩu nặng tâm sự. Còn Long quắn trong chốc lát đã quên hết mọi chuyện trên đời. Nó mải tìm cách đạp lên bóng mình mà không được. Cho đến lúc vô nhà, đầu óc nó vẫn còn lay hoay không biết làm sao để đạp trúng lên đầu mình một cái.

Vừa về nhà, Hoàng đụng đầu ngay chú Tám ngoài hiên.

Thằng cháu mới ló đầu vô khỏi cổng, ông chú đã bô lô ba la:

– Ðồ chết tử chết tiệt, sao mày không đi luôn cho khuất mắt tao, còn dẫn xác về nhà làm gì? Thiệt uổng công tao cỗ vũ cho mày! Hừ, đấm với đá, chẳng ra làm sao!

Hoàng phớt lờ, nó lẳng lặng đi ngang qua mặt chú Tám.

– Hừ, I-a-sin với I-a-siếc! Cái thứ mày không đáng xách dép cho thằng chả! – Chú Tám nhìn theo lưng cháu, bắn vói thêm một tràng.

Hoàng liền đứng lại. Suốt buổi chiều bị bạn bè xỉa xói, nó đã ráng nhịn. Nhưng cơn bực tức đã như một chén nước đầy. Giờ lại thêm chú Tám. Vừa thấy mặt nó, chú đã phang liền hai đòn chí tử khiến nó tối tăm mặt mũi. Cơn giận dữ cứ như chực nổ ra.

Hoàng nấc lên. Nó chạy vụt ra sau nhà, vừa chạy vừa khóc tức tưởi.

Chú Tám đứng nhìn theo, lòng nao nao. Chú tặc lưỡi, giận mình nói năng quá đáng. Nhưng chạy theo dỗ cháu thì “xuống nước” quá, chú bèn chắp tay sau lưng lững thững bước vô nhà, và lắng nghe tiếng khóc của đứa cháu mà đứt từng khúc ruột.

Dù sao thì nó cũng là thủ môn số một thế giới!

Chú Tám lẩm bẩm với lời lẽ khoa trương và coi sự khen tặng hào phóng này là một hành động xin lỗi cháu mình, làm như thể thằng Hoàng có thể nghe được mọi tiếng thì thầm trong miệng chú không bằng.

Câu chuyện về thằng Hoàng không chấm dứt ở đó.

Sáng hôm sau, tại một cuộc họp giữa hai đội bóng khu phố 1 và khu phố 4, có sự hiện diện của anh Long phụ trách thiếu nhi, cuộc tranh cãi về bàn thua của thằng Hoàng đã nổ ra dữ dội.

Nội dung cuộc họp nhằm lựa các cầu thủ xuất sắc của hai đổi b