
đằng hắng hai, ba tiếng rồi nói tiếp:
– Hôm đội “Mũi tên vàng” đấu với đội “Sư tử”, lúc nghỉ giải lao giữa hai hiệp thì em gặp chú Tám. Chú Tám là người ủng hộ đội “Sư tử”. Thấy hiệp một đội tụi em tấn công đội “Sư tử” liên tục nên chú Tám kêu em đá huề vì chú biết trên hàng tiền đạo các bạn thường dồn bóng cho em dứt điểm. Chú nói nếu em chịu đá huề chú sẽ cho em một đôi giày ba-ta là thứ mà em mơ uớc đã lâu. Lúc đầu em không đồng ý, nhưng sau đó em nghĩ nếu đội “Mũi tên vàng” đá huề thì vẫn được sáu điểm, vẫn đứng đầu bảng như thường nên em bằng lòng. Còn đội “Sư tử” nếu đá huề trận đó thì sẽ đứng hạng nhì, trên đội khu phố 4. Vì lý do đó, sang hiệp hai em cố ý sút bóng ra ngoài hoặc đá nhẹ ngay thủ môn…
Tân nói tới đó, tụi nhỏ bỗng ồn hẳn lên. Bởi vì bữa đó đứa nào cũng thấy Tân sút bóng không “độc” bằng ngày thường nhưng chẳng hiểu tại sao, tưởng là nó bị đau chân. Ai dè, bữa nay nghe nó nói ra mới biết.
-… Qua nhiều lần thấy em đá không giống ai, bạn Hoàng biết là em giả bộ. Lúc gần hết trận, sau khi bắt một cú sút thật nhẹ của em, bạn Hoàng tức giận bước lên nói với em là nếu em còn đá kiểu đó nữa thì bạn ấy không thèm chụp. Em tưởng bạn ấy nói giỡn, ai dè tới phút chót, khi em giả bộ vướng chân nhằm cỏ, đá nhẹ bóng về phía bạn ấy thì bạn ấy lại bay về phía trái cho bóng chui vô lưới…
Nói xong, Tân cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng. Nó không ngồi xuống mà đứng nguyên tại chổ, tay cọ cọ lên mép bàn như để tẩy một vết mực vô hình nào đó.
Những điều Tân tiết lộ y như sét đánh ngang tai tụi bạn. Không đứa nào lại ngờ tay trung phong số một này lại cả gan qua mặt mọi người như vậy. Cả anh Long cũng bàng hoàng. Anh quay qua Hoàng:
– Những lời bạn Tân nói có đúng không, em?
Hoàng gật đầu xác nhận.
Anh Long đan hai tay vào nhau, nhăn mặt:
– Vậy tại sao em không nói ngay từ đầu? Nếu như bạn Tân không lên tiếng, có phải em bị đuổi oan rồi không? Em nói cho anh biết đi, tại sao em im lặng?
Mấy chú nhóc chồm hẳn người lên bàn như cố nhích lại gần thằng Hoàng, tai dỏng cả lên.
– Tại em sơ bạn Tân bị truất quyền thi đấu! – Hoàng đáp khẽ.
– Bị truất quyền thi đấu thì có sao? – Anh Long la lên – Người nào làm người đó chịu chớ! Tại sao em lại phải gánh lấy trách nhiệm của bạn trong trường hợp này?
– Tại vì… nếu em không được thi đấu, Long quắn có thể thay thế em được. Long quắn bắt gôn không thua gì em. Nhưng nếu thiếu bạn Tân, đội bóng phường yếu đi thấy rõ. Vì vậy… em không muốn…. không muốn…
Thấy Hoàng ấp úng, anh Long tiếp liền:
– Em không muốn nói rõ nguyên nhân bàn thua sợ bạn Tân không được đá trong đội tuyển phường chớ gì? Do đó, em quyết định hy sinh cho bạn, cho danh dự của đội bóng phải không? Hừ, anh hùng gớm! Em không thấy là suy nghĩ của em hoàn toàn sai lầm sao? Em làm vậy là em bao che cho tính xấu của bạn, là em hại bạn chớ không phải giúp bạn đâu. Còn đội bóng, hừ, đội bóng của chúng ta trước hết cần những con người tốt trước, rồi mới đến những cầu thủ giỏi sau. Chúng ta phấn đấu lập thành tích, nhưng không chủ trương đạt thành tích bằng bất cứ giá nào, kể cả việc dung túng những cầu thủ thiếu tinh thần thể thao chân chính. Còn em…
Anh Long nhìn thẳng vô đôi mắt đang mở to của người thủ môn xuất sắc:
– Tại sao lúc đó em lại cố tâm để bóng lọt lưới? Có thiếu gì cách giải quyết. Sau trận đấu, hoặc ngay lúc đó em có thể báo cho Ban tổ chức những phát hiện của em cũng được mà. Tại sao em lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Cách xử sự tùy tiện của em làm ảnh hưởng đến thành tích của đội, gây ra những cái nhìn lệch lạc nơi người xem và đưa đến những hậu quả xấu khác, em có biết không?
Nghe anh Long phân tích cặn kẽ, Hoàng toát mồ hôi hột. Nó không dè hành động của nó lại tai hại đến như vậy. Thực ra, việc nó quyết định để lọt lưới trái bóng hôm trước cũng xảy ra hoàn toàn đột ngột.
Vốn là một đứa trẻ mê bóng đá cực kỳ, từ khi phát hiện ra chỗ đứng của mình là ở trong khung thành, nó bao giờ cũng say sưa hoàn thành nhiệm vụ. Không như những thủ môn “dỏm” khác lúc nào cũng mong đối đầu với những đội yếu để mành lưới được nguyên vẹn, Hoàng khoái đối đầu với những pha như thế, khán giả mới thấy hết được tài nghệ và lòng dũng cảm của nó. Bảo vệ khung thành nhà trước cơn sóng gió, Hoàng cũng y như một chiến sĩ “vào sinh ra tử”, nhiều nhọc nhằn nhưng cũng lắm vinh quang.
Trong trận đối đầu với đội “Mũi tên vàng” hôm trước, trong hiệp một Hoàng say sưa chống đỡ với hàng loạt những cú sút búa bổ, kiên cường bảo vệ khung thành, mình mẩy tả tơi như một cảm tử quân chính cống. Nhưng khi sang hiệp hai, người thủ môn tài ba hầu như không phải đối phó với một cú sút đáng giá nào. Rất nhiều lần, mặt đối mặt với tiền đạo đối phương, nhưng rồi hoặc bóng đi chệch cột dọc hoặc vọt xà, cùng lắm thì bóng lại lăn nhẹ ngay người thủ môn y như giỡn, Hoàng gần như không có dịp nào phô trương tài nghệ. Nhứt là những lần đối diện với quả bóng đang chập chờn trong chân thằng Tân, chân sút số một của phường, Hoàng căng cả thần kinh để chuẩn bị tư thế đấm hoặc bắt bóng, mắt nó m