
mồm: “dòng thuần chủng thật đáng sợ, xuất hiện như ma vậy…”
Rima khẽ để ly rượu sang một bên nhìn Tooya dịu dàng nói:
– Tooya sa-ma anh cũng muốn uống rượu à? Ngồi xuống đây với em
Khuôn mặt cô ửng đỏ ko hiểu là vì rượu hay là vì ngượng nữa.
Đáp lại cử chỉ cùng giọng nói dịu dàng của cô gái đang yêu, Tooya chỉ lạnh lùng hỏi:
– Là em phải không?
– Cái gì cơ?_ Rima nhíu mày tỏ vẻ ko hiểu
– Ta hỏi có phải em gọi người đánh Yume không?
– À…thì ra là chuyện đó_ Rima khẽ gật đầu làm ra vẻ thản nhiên nói tiếp_ Đúng là em làm đó, thì sao nào? Chắc là con nhỏ đó rất hay làm phiền anh phải không? Em chỉ là loại đi cho anh một cái đuôi thôi mà
Tooya nhìn thẳng vào Rima, đôi mắt ánh lên tia lửa giận, một lúc sau, anh lấy lại bình tĩnh nheo mắt bình thản hỏi:
– Em có tin là ngay lúc này đây ta sẽ giết em không?
Câu nói của Tooya khiến Rima hơi chột dạ, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh bởi cô không tin chỉ vì một con nhỏ mới chuyển đến mà anh đang tâm giết cô, nghĩ vậy nên cô ngước mặt lên kiên quyết nói:
– Em không tin…
Nhanh như cắt Tooya lao đến dùng bàn tay của mình siết cổ Rima thật mạnh rồi đẩy cô vào quầy rượu. Bàn tay anh cứng như gọng kiềm khiến Rima không tài nào thở nổi, các mạch máu dường như đều ngưng tụ.
Cô muốn dãy giụa nhưng không thể, sức lực hầu như đã mất hết, đến khi tưởng chừng như không thể chịu đựng đc nữa thì bàn tay đang siết cổ cô của Tooya khẽ nơi lỏng, anh vung tay hất mạnh cô vào quầy rượu…
Chiếc áo trên người cô lấm lem rượu máu, cô ngồi phịch xuống thở hổn hển, sợ đến độ tứ chi bải hoải, Tooya nhìn Rima một lượt bình thản nói:
– Bây h thì em đã tin rồi chứ? Nếu lần sau em còn động đến cô ấy nữa thì sẽ còn nhẹ nhàng thế này đâu
Nói xong anh quay đầu bỏ đi…
– Tại sao? Tại sao anh lại làm như thế với em chỉ vì một con nhỏ vừa chuyển đến_ Rima uất ức gào lên ở đằng sau
Tooya khẽ quay đầu lại, thở dài nhìn Rima nói:
– Để ta nói cho em biết, Yume chính là cả thế giới của ta, cô ấy là bảo vật vô giá mà ta đã cất giữ trong lòng suốt mười năm qua…
Rima ngồi chết lặng trong quầy rượu nhìn theo bóng Tooya cay đắng kêu lên:
– 10 năm của anh, thế còn 10 của em thì sao? Em không cam tâm, anh sẽ chỉ là của em thôi, rồi em sẽ khiến con nhỏ đó biến mất khỏi học viện này….
————————————————————
Chap 25: Nụ hôn trộm…
——————————————–
Sau khi rời khỏi quầy rượu, Tooya quyết định đi đến bệnh xá thăm Yume, có lẽ giờ này cô bé đã ngủ rồi.
Biết vậy nhưng nếu không được nhìn thấy gương mặt cô lúc này chắc anh sẽ không thể yên tâm mà ngủ tiếp mất
Vì sợ cô động mình thức dậy, anh cố đi thật nhẹ và khẽ khàng đẩy cửa bước vào.
Yume đang nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, cả người cô chìm trong giấc ngủ yên bình. Sự xuất hiện của cô như làm bừng sáng cả căn phòng lạnh lẽo, tối tăm này, ánh sáng vàng hắt vào từ khung cửa sổ bên cạnh càng khiến cô trở lên xinh đẹp hơn, một vẻ đẹp thanh khiết và dịu dàng như ánh trăng mùa thu.
– A…a đói quá, thịt gà đâu thịt dê đâu? Ta muốn ăn..híc..híc…
Yume đột nhiên ú ớ kêu lên, hai tay vung loạn xạ khiến tấm chăn rớt ra, miệng cô khẽ chem chép trong rất dễ thương. Tooya nhìn điệu bộ của cô bật cười nói:
– Phì..ì…Lúc ngủ còn nói mớ nữa chứ, ngốc…
Rồi anh nhẹ nhàng bước đến, vươn tay đắp lại tấm chăn bị lệch cho cô, mỉm cười dịu dàng, đã mười năm rồi mà cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, từ ngoại hình cho đến tính cách, tất cả mọi thứ của cô đều đã in sâu vào tâm trí anh.
Ánh mắt Tooya chợt dừng lại ở chiếc cổ cao và trắng ngần của Yume, trong phút chốc anh bỗng cảm thấy cả người rạo rực, trong lòng dấy lên một nỗi khao khát cực đại, ước mong duy nhất của anh lúc này là được xé toạc cái cổ trắng muốt kia và thưởng thức dòng máu thơm ngon trong đó.
Bản năng của một vampire khiến anh không làm chủ được bản thân mình, từ từ cúi xuống…
nhưng khi hàm răng nanh của anh vừa chạm vào cổ cô thì anh chợt giật mình khựng lại, anh cắn răng, nắm thật chặt tay và thu nanh về, chỉ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng…
Đúng lúc ấy một mảnh băng nhọn hoắt xé không khí đột nhiên nhắm thẳng về hướng Tooya khiến anh giật mình vội ngẩng lên, tay bắt gọn lấy mảnh băng.
Khẽ quẳng mảnh băng đi, Tooya bình thản đứng dậy và đi ra ngoài khép cửa phòng bệnh lại. Anh đứng dựa vai vào cạnh tường từ tốn nói:
– Cậu quá khi dễ ta rồi đấy Akatsuki
– Hành động của anh lúc nãy trông chẳng khác gì một con mèo ăn vụng cả Hondo
– Ha..ha… cậu luôn khiến ta cảm thấy thú vị, loài mèo cũng dễ thương đấy chứ? _ Tooya bình thản nói
– Hừ…tôi nghĩ anh cũng biết rồi phải không? Tốt nhất là anh không nên đến gần Yume, để tránh gây tổn thương cho cô ấy_ Kai lạnh lùng nói
– Cậu nhầm rồi Akatsuki, người gây tổn thương cho Yume không chỉ riêng mình ta đâu, cả cậu cũng có phần đấy
– Anh nói gì tôi không hiểu?_ Kai nhíu mày lạnh lùng hỏi
– Cậu nên biết trong cái học viện này cũng có ko ít người sẵn sàng làm mọi việc bỉ ổi vì cậu… còn người đó là ai thì cậu tự mình tìm hiểu đi, ta không muốn nói nhiều làm gì.
Tooya bình thản nói rồi thong thả bước đi để lại một câu nói lạnh lùng:
– Còn nữa…nếu