Snack's 1967
Trường học Vampire

Trường học Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326375

Bình chọn: 8.5.00/10/637 lượt.

g bay phấp phới

– Nào có ai đâu?_ Toru ngó tôi như ngó một đứa bệnh hoạn nói

Tôi nhìn quanh quất phòng chơm chớp mắt ngạc nhiên kêu lên:

– Ủa hắn đâu rồi nhỉ? vừa nãy còn ở đây mà.

– Hơ hơ, chắc cậu ngủ lâu quá nên quáng gà rồi, à nhắc mới nhớ sao không thấy Mika đâu nhỉ con nhỏ vừa nãy cũng ở đây mà?_ Toru cười rồi đột nhiên lên tiếng thắc mắc

– …Eo ơi hay phòng này có ma?_ tôi bủn rủn kêu lên

_ Cốp.._ Toru vung tay cù đầu tôi một cái rõ đau rồi lôi ra một cái túi to lỉnh kỉnh nói:

– Bậy bạ, ma nào mà ma chắc là có việc gì nên nó đi trước thôi. Nhưng bây giờ ko phải là lúc nói chuyện đó cậu xem tôi đem đến cho cậu thứ gì này?

Tôi nhìn món đồ trên tay Toru nhào đến ôm lấy nó kêu lên sung sướng:

– Ôi má ơi thịt dê tái, thịt bò tái cả rượu máu nữa, huhuhu…tuyệt quá

Nói xong tôi vục đầu xuống đám thức ăn xực ngon lành mọi bực tức khó chịu trong lòng đều nhanh chóng tan biến hết…^_^

————————————————-

Nhắc đến Kai sau khi thấy sự xuất hiện của hai cô gái lạ, câu nhanh chân nhảy qua cửa sổ lủi mất.

Sau màn tiếp đất an toàn, cậu khẽ xoa hai tay vào nhau vừa đi vừa nghĩ thầm:

” Vậy là yên tâm rồi, vẫn còn gân cổ lên cãi nhau được chắc là không sao nữa..”

….

– Kai – kun chờ đã….

Đang đi đột nhiên cậu giật mình khựng lại khi nghe thấy tiếng ai gọi mình, một cô gái có mái tóc đen dài chạy đến.

Cậu nhíu mày đút hai tay vào bọc quần lạnh lùng hỏi:

– Cô gọi tôi có việc gì?

– Hộc…hộc…cậu không biết tôi sao?_ Mika thở hổn hển nói

– Cô là ai sao tôi phải biết?_ Kai nhíu mày khó chịu đáp

– Tôi là Mika Hintana con gái của ông Nobu Hintana cận vệ trong nhà cậu mà, cậu không biết thật sao?_ Mika hồi hộp nói

– À…Nobu Hintana cận vệ nhất đẳng, tôi có biết ông ấy nhưng thế thì sao?

– Ờ ừm..thì thì…_ Mika lúng túng kêu lên, rõ ràng là Kai chẳng hề để ý đến cô dù rằng họ đã sống trong cùng một nhà suốt hơn chục năm

Thấy khuôn mặt đỏ bừng và thái độ ấp úng của Mika, Kai khó chịu xẵng giọng nói:

– Rắc rối.._ rồi quay đầu bỏ đi thẳng

Nhưng chưa đi đc mấy bước, Kai chợt đứng khựng lại quay đầu xuống nhìn Mika nói:

– Khoan đã, tôi muốn hỏi cô một việc…

– Được cậu cứ hỏi đi_ Mika hấp tấp nói, đôi mắt chợt sáng rỡ lên, nhìn Kai chờ đợi

– Cô có phải bạn của cái con nhỏ mắt mèo kia không?_ Kai lạnh lùng hỏi

– Mắt mèo?.. Ý cậu là Yume?_ Mika ngơ ngác nói

– Đúng vậy

– Phải nhưng sao?_ Mika nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng

– Từ bây h nếu cô ta có xảy ra chuyện gì cô hãy báo cho tôi một tiếng_ Kai nhếch môi nói rồi nhanh chóng bước đi.

Mika thẫn thờ nhìn theo bóng Kai đau đớn ngồi thụp xuống uất ức kêu lên:

– Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao hả Kai, sao không thử một lần liếc mắt nhìn tôi, chỉ một lần thôi cũng ko được hả??

Hơn chục năm qua cô đã luôn dõi mắt theo cậu, cô ghét cái mái tóc trắng ma mị của cậu, ghét khuôn mặt đẹp đến mê hồn nhưng lại lạnh lùng đến đang sợ của cậu, ghét nỗi đau mà cậu đang giữ trong lòng, ghét điệu bộ kiêu căng của cậu, ghét cái cách cậu không để ý đến sự tồn tại của cô, ghét.. ghét tất cả nhưng sao… càng ghét lại càng yêu…

=================================

Chap 26: Về nhà

Part 1: Chuyến tàu đêm

Những ngày mùa đông tiếp tục kéo dài, cả học viện Lanci như đang chìm trong một vùng băng tuyết lạnh lẽo, những dãy nhà tầng, những lâu đài nguy nga cổ kính cùng những hàng cổ thụ cao ngất tất cả đều được bao bọc bởi một màu tuyết trắng xóa đầy huyền ảo…

Và khi tháng mùa đông đầu tiên vừa kết thúc cũng là lúc học viện mở cửa cho các học viên về thăm nhà, cái thông tin sốt rẻo này đã khiến tôi cảm thấy rạo rực trong người, sung sướng đến độ trằn trọc mấy đêm không ngủ được.

Từ bé đến h chưa lúc nào tôi rời xa nhà lâu như vậy, tôi nhớ, nhớ tất cả những gì thuộc về nơi tôi đã từng sinh sống.

Nhớ mẹ – người phụ nữ đẹp có đôi mắt xanh dịu dàng, nhớ ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ sồi nâu núp dưới tán hoa anh đào cổ thụ, nhớ những chiều ngồi trên chiếc đu quay nhỏ đếm lá vàng rơi, nhớ cánh đồng hoa oải hương sau chiền đê thơm ngát, nhớ cả những người bạn quanh xóm dễ thương…

Tất cả những thứ giản dị đó đều khiến tôi nhớ da diết, có lẽ chỉ đến khi đi xa rồi tôi mới biết trân trọng nó.



Đúng 2 h đêm lựa lúc thành phố đã chìm sâu trong giấc ngủ yên bình, nhà nhà đều tắt đèn đóng cửa, cánh cổng gỗ sồi kiên cố từ từ mở ra, hàng ngàn vampire trong Lanci xếp hàng ngay ngắn nối đuôi nhau bước ra thế giới bên ngoài, trên tay ai cũng lỉnh kỉnh nào vali nào cặp xách v..v

Không khí trên mặt đất ấm hơn nhiều so với trong học viện, tôi khoan khoái vươn vai hít thở bầu không khí trong lành, hôn tạm biệt Toru và Mika rồi xách vali nhắm hướng nhà ga

Nơi tôi sống thuộc dạng vùng sâu vùng xa của Kansai, cách thành phố trung tâm này mấy nghìn km, ở đó có đồi núi có rừng cây có suối róc rách và không khí thì vô cùng sạch sẽ, trong lòng.

Tôi mua một vé dành cho chuyến tàu đêm rồi xách vali lên đó ngồi đợi, trên chuyến tàu đã lỡ giờ về Kansai chỉ có lèo tèo vài ba người, họ đều đã ngủ ngon lành trên chiếc ghế của mình.

Tôi nhìn họ khẽ mỉm cười, giá mà vampire cũng có được cuộc sống bình yên như co