
chem chém miệng rồi dụi dụi đầu vào vai anh ngủ ngon lành như một con mèo nhỏ.
Tooya vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô khẽ thì thầm, hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt cô:
– Sao em lúc nào cũng như vậy? Ngay một chút ý thức về sự nguy hiểm cũng không có, thế này..thì làm sao anh có thể để em rời xa vòng tay anh dù chỉ là trong một giây phút thôi, cô em họ bất đắc dĩ??
…
——————————————
====================================
….Tu..Tu..Tu…Xịch…xịch…xịch…
Tiếng tàu hỏa vang lên dội vào tai khiến tôi giật mình tỉnh dậy, thấy toàn thân mỏi nhừ, không biết tôi đã ngủ được bao lâu rồi.
Tôi nghĩ rồi uể oải đưa tay lên che cái ngáp rõ dài, vươn tay vặn vẹo toàn thân, chợt bàn tay đang vung lên của tôi đụng phải một người. Ủa? Tàu rộng lắm mà, sao tự dưng lại có người ngồi cạnh tôi nhỉ?
Tôi tá hỏa nghĩ rồi vội nhìn sang bên cạnh định lên tiếng xin lỗi thì:
– Á…má ơi…
Tôi bất thần bật hét lên, giật mình suýt chết khi thấy anh Tooya đang ngồi khoanh tay nhắm mắt ngủ ngon lành ở ngay bên cạnh mình, đã thế tôi lại còn ngọt xớt dựa cả người vào anh ấy mới chết chứ. Ôi..ôi xấu hổ quá.
Nghe thấy tiếng hét “nho nhỏ” của tôi, anh Tooya khẽ nhíu mày, hàng lông mi dày hơi động đậy. Ngay lập tức tôi vội đưa tay lên bịt miệng, ngồi xích người vào trong, ngượng đến nỗi mặt đỏ như quả cà chua chín.
Anh Tooya nhanh chóng bị đánh thức, từ từ mở mắt quay sang nhìn tôi cười như không có chuyện gì hỏi:
– Hừm…em ngủ có ngon không?
– Ơ…em…cũng bình thường ạ_ tôi ấp úng nói rồi vội nhìn vào vai anh ấy tự nghĩ ko biết trong lúc ngủ tôi có chảy nước miếng ra đó ko nhỉ?
Thấy khuôn mặt đang tím lại vì lo lắng của tôi Tooya hơi nhổm dậy nhíu mày hỏi:
– Em làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?
– Không…không..em không sao_tôi lắc đầu quầy quậy, xua xua tay lia lịa rồi vội kiếm chủ đề khác nói lảng đi_ Ờ..ừm..sao anh lại có mặt ở đây vậy Tooya sa-ma?
– À…ta có việc phải đi qua Kansai, thật không ngờ lại đi cùng chuyến tàu với em (hự! phét chưa kìa)._ Tooya cười cười nói
– Vậy à?_ tôi hỏi mà mắt sáng rỡ lên_Hay quá, nhà em ở Kansai đó, không ngờ lại cùng đường với anh, trùng hợp vậy.
– Ừm..trùng hợp thật_ Tooya khẽ cười lặp lại, trong giọng nói có pha chút thích thú
– Anh có việc gì mà đến cái nơi hẻo lánh đó vậy?_ Tôi nhíu mày dò hỏi
– Chỉ là ghé thăm họ hàng thôi. Nhưng có vẻ như họ đang gặp trục trặc gì đó nên không đến đón ta nội trong ngày hôm nay đc, chắc là phải tạm thuê phòng thôi…_ Tooya khẽ nén tiếng thở dài nói
– Ừm…_ Tôi nhăn trán suy nghĩ rồi bật thốt lên_…hay là thế này đi, nếu rảnh anh vào nhà em chơi nhé, nhà em cũng không cách trung tâm Kansai là mấy đâu. Nhà lại chỉ có hai mẹ con em thôi
– Hả? Ừm…nếu được vậy thì tốt quá, ta cũng muốn được đi thăm quan nơi em ở._ Tooya khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng nói, đôi mắt màu đen huyền đang nhìn tôi chăm chú của anh ấy chợt ánh lên tia sáng.
Tôi bị cái nhìn của anh ấy làm cho ngượng vội quay đầu sang hướng khác, cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch…
Mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây? Dẫn một thằng con trai về nhà đã thế đó lại là một vampire nữa chứ, không biết mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Haizzz thui kệ…đâm lao thì phải theo lao thôi…
=========================================
Chap 27: Shita Watashi hay Shita Hondo
Part 1: Ngôi nhà gỗ sồi nhỏ
====================================
Tôi xách vali thong thả bước đi trên con đường nhỏ rải sỏi dọc theo triền núi, nơi đây chẳng thay đổi chút nào kể từ khi tôi đi cả, vẫn vẹn nguyên một vẻ đẹp đơn sơ và giản dị như vậy.
Tôi mỉm cười nghĩ thầm rồi khoan khoái hít một hơi thật sâu, những cơn gió lạnh thi nhau phả vào mặt khiến tôi khẽ rùng mình.
Vì bây giờ đang là mùa đông nên cảnh vật xung quanh có vẻ xơ xác, những cành cây trơ trụi bám đầy tuyết, đây đó không còn nghe thấy tiếng chim hót nữa, trên các nóc nhà, ống khói…tuyết trắng đã phủ kín, màu trắng tinh khôi của nó không khỏi khiến tôi hoa mày chóng mặt.
– Em định đứng đây ngắm cảnh cả buổi sang đấy à?_ Giọng nói dịu dàng của anh Tooya đột nhiên vang lên cắt ngang mạch cảm xúc của tôi.
Thấy vậy tôi bèn ngượng ngùng quay đầu lại nhìn anh ấy rồi cười hì hì nói:
– Đây là một xóm núi nhỏ phía sau ngoại ô vùng Kansai, ở đây rất yên tĩnh anh có thể yên tâm mà nghỉ ngơi. À..mà thôi không chém nữa giờ anh đi theo em, nhà em ở ngay gần đây thôi
Nói xong tôi vươn tay nhấc cái vali lên vai rồi nhanh nhảu chạy lên trước, cảm giác sung sướng như một đứa trẻ mới đi xa về.
…
– Nhà em đây rồi…
Tôi quay lại nói vs anh Tooya rồi cứ đứng đó bần thần ngắm ngôi nhà thân yêu của mình.
Ngôi nhà làm theo kiểu kiến trúc nhật cổ, toàn bộ đều được dựng bằng gỗ sồi nâu, trên tầng áp mái, tuyết trắng đã phủ kín, nổi bật trên đó là những cây rêu xanh vẫn kiên cường bám trụ. Trên nóc nhà vài chú chim bồ câu nhỏ đang xỉa cánh, coi bộ rất vui vẻ.
Bao quanh ngôi nhà là những cây cổ thụ lá vàng đang mùa rụng lá, cành cây trơ trụi đc đắp đầy bởi những bông tuyết. Những chiếc lá vàng hình trái tim rơi đầy trên mặt đất.
Ngay trước cửa, nhà hàng hoa anh đào cổ thụ đứng trơ trọi, khẽ r