
ng vô ích, càng lau nước mắt lại càng tuôn, càng nén tiếng nấc lại càng bật ra, cuối cùng không kiềm chế được bản thân tôi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ con đang đòi kẹo.
Nghe tiếng tôi khóc Kai chợt giật mình sững sờ. Hắn quay ra ngó tôi chăm chăm, đôi mắt tím lạnh lùng khẽ ánh lên tia nhìn bối rối.
Sau một hồi lâu nghe tôi khóc ồ ồ òa òa, cuối cùng không chịu nổi được nữa hắn bực tức đưa tay lên bịt lỗ tai quát:
– Này…cô không thể thôi khóc được à?
Bực mình tôi cũng vặc lại:
– Tôi cứ khóc đấy, cậu làm gì được tôi nào…huhuhu..oa oa oa…
Kai bất lực nhìn tôi, khẽ thở dài rồi đưa tay lên vò tóc. Đột nhiên hắn vươn tay ra kéo tôi lại gần, những ngón tay lạnh như băng của hắn đưa lên mặt tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi, rồi nhíu mày lạnh lùng nhìn tôi, trong giọng nói có chút ấm áp le lói:
– Đừng khóc nữa, tôi không thích cô khóc dù vì bất cứ lí do gì
Tôi hơi giật mình rồi trừng mắt lên nhìn hắn, tức tối hất tay hắn ra sau nói:
– Đừng quan tâm đến tôi, cậu là đồ ngốc hay đồ điên vậy? Bị tôi làm cho ra như vậy mà còn không mau tránh xa tôi ra? Huhuhuhu…tôi vốn biết mình là một đứa vô dụng mà, luôn luôn như vậy chỉ biết làm khổ người khác thôi, là tôi nghe lời người ta mắng cậu, là tôi hậu đậu đến nỗi rơi xuống vách đá hại cậu bị toác chân… Tất cả cũng chỉ tại tôi, tốt nhất là cậu nên cầu trời khấn phật cho tôi biến mất khỏi mắt cậu hoàn toàn đ…
Bàn tay lạnh giá của Kai đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, siết thật mạnh. Tôi giật mình nghe tiếng xương kêu răng rắc. Hắn từ từ cúi xuống sát tai tôi gằn giọng nói, ngữ điệu lạnh lùng đến đáng sợ:
– Cô thử nhắc lại câu đó thêm một lần nữa xem, tôi sẽ không tha cho đâu
Tiếng nói lạnh lẽo của hắn vang bên tai khiến tôi khẽ rùng mình vội vàng nín khóc, nuốt nước bọt ừng ực rồi ngước mắt lên nhìn hắn đầy sợ hãi.
Thấy khuôn mặt hoang mang lo lắng của tôi, hắn bèn dịu nét mặt xuống, khẽ liếc mắt nhìn tôi hắn lạnh lùng hỏi:
– Cô có bị đau chân không?
Tôi lắc đầu theo phản xạ
– Còn tay?
Tôi lại lắc đầu lần nữa, mặt ngu ngơ chẳng hiểu hắn hỏi mấy cái này để làm gì.
– Tốt…_ hắn khẽ nhếch mép nói rồi nhìn tôi chăm chú nghiêm giọng lạnh lùng nói:
– Nghe này, bây giờ cô tự leo lên trên đi, một vampire như cô chắc đủ khả năng chứ?
– Tất nhiên, tôi thừa khả năng là đằng khác, cao như vậy nhằm nhò gì_ Tôi hếch mặt lên nói, rồi chợt quay qua thắc mắc:
– Vậy còn cậu?
– Tôi sẽ lên sau, đợi khi nào vết thương liền tôi sẽ lên_ Hắn lạnh lùng nói
Tôi ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu rồi lấy tay chỉ vào mũi mình hỏi:
– Cậu thấy mặt tôi nó thế nào?
Hắn có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi dớ dẩn của tôi, nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, bực mình tôi giận dữ nói:
– Cái mặt tôi giống kẻ vong ân phụ nghĩa lắm hả, lên một mình ư? Cậu có cho tiền tôi cũng chả lên.
Tôi nói rồi bực mình quay phắt người lại dựa đầu vào vách đá quyết định đánh một giấc ngon lành ko quên để lại một câu:
– Khi nào lành chân nhớ gọi tôi, Oáp…buồn ngủ quá
….Z…Z…Z…Z…Z
————————————–
Kai nhìn Yume đang dựa lưng vào vách đá ngủ ngon lành, cảm thấy bình yên vô cùng, những đau đớn những mệt mỏi cậu phải chịu trong thời gian qua đều như tan biến hết. Đắp cho cô chiếc áo cánh của mình cậu khẽ thì thầm:
– Ước gì em ở bên tôi mãi thế này…
Chiếc áo đột nhiên tuột khỏi người Yume, Kai vươn tay ra định đắp lại cho cô, bàn tay cậu chợt khựng lại, cả người Yume như đang run lên từng đợt, nước mắt tuôn ra dữ dội, cô chắp hai tay vào nhau, thở hổn hển mê man nói:
– Cứu con ba ơi, cứu con….đừng…đừng, xin các người đừng bắn, ba ơi đừng chết, con xin lỗi, con xin lỗi….
Kai đưa tay ra nắm chặt lấy tay Yume, cậu khẽ vuôt mồ hôi trên trán cho cô gằn giọng nói:
– Rốt cuộc thì trong quá khứ đã có chuyện gì đã xảy ra với em? Tôi nhất định sẽ tìm ra….
—————————————————
Chap 32: Trở lại học viện
Part 1: Về trường
———————————————
_ Lích chích…lích chích…
Tiếng động nho nhỏ vang lên bên tai khiến tôi giật mình choàng tỉnh giấc, con chim chích bé nhỏ đang đậu trên vách đá bên cạnh khẽ tròn mắt nhìn tôi rồi vội vã sải cánh bay đi.
Tôi ngơ ngác gãi đầu gãi tai rồi dụi dụi mắt ngó quanh quất cố tìm kiếm dáng người quen thuộc nhưng đáp lại cái nhìn của tôi chỉ có những vách đá im lìm, lạnh lẽo.
– Hắn bỏ đi rồi ư?_ tôi nhíu mày lẩm bẩm tự hỏi rồi ngó xuống bên dưới thấy chiếc áo cánh trắng có dính vài giọt máu của Kai đang nghị trị trên người, tức mình tôi vò nát nó rồi ném sang một bên.
– Đồ độc ác, đồ dã man, sao có thể để một cô gái “chân yếu tay mềm” như mình ở dưới vách đá chứ? Huhuhu sao số tôi lại khổ như thế này…
Tôi gào lên rồi cứ ngồi bệt tại chỗ độc thoại trong vòng “một phút” sau đó tự động đứng dậy trèo lên vách đá.
Đến lưng chừng vách tôi đột nhiên dừng lại suy nghĩ một lúc rồi vội nhảy xuống bên dưới cầm lấy chiếc áo của Kai mặc vào người cho tiện. Dù sao thì tôi cũng không đành bỏ lại một chiếc áo xịn như vậy dưới cái sơn cốc hẻo lánh này. Thôi thì cứ coi như là đang tích đức cho con cháu cố gắng vác nó lên vậy.
Mùi hương hoa anh đào hòa quyện với mùi máu trên áo của Kai như đang quấn lấy c