
ốt rồi”, anh ta không quên kết thân với ông ta: “Chú ơi, cháu trông chú hiền lành thế, nhìn qua cũng biết ngay chú là người tốt, thích giúp đỡ mọi người…”.
Tất cả đi vào nhà. Cẩm Hi dìu Hàn Trầm đi sau cùng. Dù quần áo mặc trên người ướt sũng nhưng khi dựa vào nhau như lúc này, họ vẫn cảm thấy ấm áp. Đã đến chỗ nghỉ nhưng Cẩm Hi vẫn không buông tay, anh cũng vẫn ôm vai cô.
Đây là một ngôi nhà hết sức sơ sài, mái lợp ngói, dưới có mấy thanh gỗ nằm ngang tỏa ra mùi ẩm mốc tích tụ lâu năm. Bốn bức tường trơ trọi, không được quét vôi ve. Trong nhà chỉ có một chiếc giường, mấy chiếc ghế, trên tường treo lủng lẳng mấy bắp ngô. Nhà có một phòng ngủ đơn giản, đằng sau là sân, trong sân có một gian nhà nhỏ, nhà vệ sinh, nhà bếp…
Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm. Sau khi tháo ba lô, Kha Phàm dẫn Du Xuyên và Trương Mộ Hàm đi tìm người đàn ông kia kiếm cái ăn, những người khác ngồi xuống nghỉ ngơi,
Cẩm Hi đỡ Hàn Trầm ngồi xuống một chiếc ghế. Bây giờ có ánh đèn sáng, cô mới phát hiện, đôi môi anh nhợt nhạt, nhất định do vết thương vẫn còn chảy máu. Trái tim nhói đau như bị kim châm, cô cất giọng không mấy hòa nhã: “Anh nhịn giỏi thật đấy”.
Hàn Trầm ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên cười cười quay đi quan sát xung quanh rồi đồng thời mở miệng: “Từ trước đến nay, tôi vẫn nhịn giỏi mà”.
Cẩm Hi cong khóe môi, thầm nghĩ, câu này của anh có mùi vị tự giễu. Nhưng cô cũng không nghĩ sâu hơn mà vỗ vai Hàn Trầm: “Anh cứ ngồi ở đây, đợi tôi một lát”.
Vài phút sau, cô ôm một đống đồ về. Cô mượn của ông già bộ quần áo, một chậu nhỏ đựng nước ấm đun sôi và mấy tấm vải vụn sạch sẽ.
“Anh thay quần áo ướt ra đi.” Bạch Cẩm Hi nói ngắn gọn.
Hàn Trầm không nhúc nhích, đảo mắt qua đống đồ trên tay cô: “Của cô đâu?”.
Cẩm Hi không thể nói thật, ông chủ nhà chỉ có mấy bộ đã bị những người khác lấy hết. Thế là cô lên tiếng: “Ưu tiên bệnh nhân trước. Hơn nữa, Hà Tử và Trương Mộ Hàm đang thay đồ ở phòng kia, tôi thay thế nào được?”.
Hàn Trầm ngẩng đầu, phòng ngủ duy nhất quả nhiên khép chặt cửa. Anh lặng lẽ cởi áo rằn ri ném xuống đất, trên người chỉ còn lại áo phông dài tay màu đen. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Cẩm Hi. Vốn định quay đi chỗ khác, cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn cườigiả vờ không có phản ứng, tiếp tục dán mắt vào người anh.
Hàn Trầm giơ tay cởi áo phông, Cẩm Hi đưa quần áo cho anh, ánh mắt vô tình lướt qua thân thể cường tráng trước mặt. Mặt cô nóng ran, đầu ngoảnh sang một bên theo phản xạ, bộ não vụt qua ý nghĩ: Công nhận body đẹp thật!
Hàn Trầm nhanh chóng thay quần. Anh chợt phát hiện Cẩm Hi đang nhìn chằm chằm bức tường phía đối diện, gương mặt trắng ngần của cô dường như ửng hồng.
Hàn Trầm cười cười, cầm cốc nước ở bên cạnh uống một ngụm: “Tôi không thể tự mặc quần, cần người giúp đỡ”.
Cẩm Hi giật mình: “Hả?”.
“Trêu cô đấy! Tôi xong rồi.”
Cẩm Hi quay người: “Anh thật là…”. Bắt gặp bộ dạng của anh, cô không nhịn nổi, bật cười thành tiếng. Anh có thân hình cao lớn, bộ quần áo của ông chủ nhà vừa chật vừa ngắn nên nhìn rất buồn cười. Hàn Trầm biết rõ điều đó nên cũng cười theo.
Bạch Cẩm Hi ngồi xổm xuống, kéo chậu nước ấm, giúp anh vệ sinh vết thương: “Đáng tiếc chẳng có di động, bằng không tôi phải chụp tấm ảnh làm kỷ niệm mới được”.
Giọng nói trầm ấm của Hàn Trầm vang lên: “Cô dám?”.
Cẩm Hi cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh cũng thấp thoáng nụ cười.
Nơi này chẳng có thứ gì, đám Kha Phàm lục xục dưới bếp hồi lâu mới bê lên một khay khoai lang nóng hổi, vậy cũng đủ khiến mọi người chảy nước miếng.
Ông chủ nhà chỉ có một cái chăn đang dùng và một bộ dự phòng. Kha Phàm đương nhiên chiếm bộ chăn ga đó. Mọi người lại hỏi ông ta xem có thể nghĩ cách giúp bọn họ không. Ông ta bảo sẽ sang nhà bên cạnh lấy.
Hóa ra, mấy gian bên cạnh là nơi ở của con trai và cháu ngoại ông ta. Bây giờ tương đối muộn nên họ đã ngủ say. Ông ta đi ra ngoài, ngay sau đó, bên cạnh vang lên tiếng gõ cửa.
Trong nhà trở nên yên tĩnh, Bạch Cẩm Hi ngồi cạnh Hàn Trầm, đảo mắt một vòng. Kha Phàm đang trải chăn xuống đất, Du Xuyên ngồi yên bên cạnh anh ta, hai tay đặt trên đầu gối. Phát giác ánh mắt của Cẩm Hi, anh ta cũng nhìn cô. Cẩm Hi mỉm cười với đối phương, anh ta không có phản ứng, lại đưa mắt đi chỗ khác.
Trương Mộ Hàm và Hà Tử ôm nhau tựa vào bờ tường, thì thầm trò chuyện. Bắt gặp ánh mắt của Cẩm Hi, họ không tỏ thái độ thân thiện như trước mà lạnh lùng nhìn cô.
Lý Minh Nguyệt một mình ngồi ở góc tường. Cô ta hắt hơi liên tục, chứng tỏ đã bị cảm nặng. Tuy nhiên, vào thời khắc này, Cẩm Hi cũng chẳng thể giúp cô ta.
Phương Tự và giáo sư Tôn mỗi người chiếm một góc nhà, đều trầm mặc.
Cẩm Hi thu ánh mắt, quay sang Hàn Trầm. Cô lập tức ngẩn người, bởi gương mặt anh ửng đỏ một cách bất thường. Cô liền nắm tay anh, phát hiện bàn tay anh rất nóng. Cô lại sờ trán anh.
“Anh bị sốt rồi.” Cô cất giọng nghiêm túc. “Sốt cao đấy!”
Hàn Trầm giơ tay sờ trán mình, sau đó cởi một cúc áo: “Ngủ một giấc là đỡ ngay”.
Cẩm Hi biết rõ tại sao anh tỏ ra thản nhiên như vậy. Với thể chất của anh, dù dính nước mưa đi chăng nữa cũng không dễ d