XtGem Forum catalog
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328351

Bình chọn: 9.00/10/835 lượt.

hân, T cũng không hỏi.

Bình thường, hai ông cháu ở nhà cũng ít khi trò chuyện. Ông Quách là người kiệm lời. Đến buổi tối, ông kéo chiếc ghế đẩu ngồi ở cửa, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, ngơ ngẩn hồi lâu. Còn T cũng đã lâu không được nhìn thấy ánh trăng tinh khiết như vậy, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn đã khỏi bệnh mất ngủ, mỗi ngày đều ngủ một giấc đến khi trời sáng. Thậm chí, nhiều lần ông Quách đánh thức, hắn mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy gương mặt hiền hậu, chất phác của ông già và một bát cháo nóng hổi do ông mang tới.

Thỉnh thoảng trò chuyện, ông Quách hỏi: “Cháu trai, cháu làm công việc gì vậy?”.

“Cháu làm nghề IT.” T đáp.

Thấy ông Quách không hiểu, hắn liền giải thích: “Là máy tính ạ”.

“À, trước đây ông cũng từng nghe nói, cháu giỏi thật đấy.” Ngừng vài giây, ông nói tiếp: “Vùng núi này rộng lớn, có nhiều dã thú, cháu cũng tham gia hoạt động dã ngoại nên mới đến đây đúng không? Sau này, cháu đừng đến đây nữa, nên đi mấy nơi danh lam thắng cảnh đông người ấy.”

T nhìn ông Quách, lại nhớ đến mấy người đàn ông vạm vỡ ban ngày đi qua đi lại ngoài cửa sổ. Sát thủ luôn có trực giác rất nhạy bén nên hắn đoán ra ý tứ của ông già.

Chân của T vẫn chưa lành hẳn. Một hôm, ông Quách bê bát canh gà về cho hắn, bên trong có mấy miếng thịt, đều là chỗ kém nhất trên mình con gà như đầu, phao câu, cổ… T nhận lấy, uống một hơi hết sạch. Lần đầu tiên, hắn thốt ra câu: “Cảm ơn ông”.

Ông Quách lại nở nụ cười hiền từ. Buổi tối hôm đó, T một mình nằm trong gian nhà nhỏ, nghe thấy bên ngoài có tiếng mắng chửi: “Ông già, đó là gà biết đẻ trứng, vậy mà ông đem giết. Đầu óc ông có bệnh à? Già rồi nên lẩm cẩm đúng không?”.

Sau đó là tiếng ông Quách: “Ông thấy gần đây thằng Sáu không được khỏe nên muốn bồi bổ cho nó…”

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng đấm đá thình thịch: “Ông già chết tiệt! Tôi thấy ông muốn ăn thì có. Đầu gà đâu? Phao câu đâu? Ông đã ăn hết rồi đúng không?”.

Giọng nói yếu ớt của ông Quách truyền đến: “Ông ăn rồi, ông ăn rồi…”

T nằm trên giường, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm rồi lại thả lỏng. Buổi tối hôm đó, ông Quách ho khù khụ, mãi đến khi trời gần sáng, ông mới đỡ hơn một chút.

“Bọn họ chẳng phải là con cháu của ông hay sao?” T không nhịn nổi, mở miệng hỏi: “Tại sao họ lại đối xử với ông như vậy?”.

Ồng Quách im lặng hồi lâu mới đáp: “Cháu trai, cháu thử nói xem, nếu trái tim con người bị một thứ bẩn thỉu che lấp thì phải làm thế nào mới có thể khiến nó khôi phục sự trong sạch?”.

T không trả lời. Một lúc sau, hắn lên tiếng: “Đợi vết thương của cháu lành lại, ông hãy theo cháu về thành phố. Cháu sẽ mua nhà cho ông, thuê người chăm sóc ông, để ông có thể an hưởng tuổi già.”

Ông Quách lắc đầu: “Ông sống ở đây, chết ở đây thôi”.

Mấy ngày sau, họ bắt cô gái tên Cố Nhiên về chỗ ở. Hôm đó, trời mưa rất to, mưa như trút nước từ sáng đến tối. T đã có thể ngồi dậy nhưng vẫn chưa thể đi lại. Hắn ngồi ở tấm phản gỗ, nghe tiếng cười nói ồn ào từ ngôi nhà bên cạnh truyền tới.

Ông Quách bận rộn nấu cơm, hâm nóng rượu. Lúc về nhà, người con trai thứ ba ném xuống một đống thịt, rượu và rau cỏ. Chắc hắn dùng số tiền cướp được trên người cô gái xuống núi mua đồ.

Sau khi nấu nướng xong rồi bê qua nhà con cháu, ông Quách mệt mỏi rã rời. Ông ngồi ở cửa nhà, bỗng chảy nước mắt.

“Con bé còn rất trẻ.” Ông nói với T: “Đúng là tạo nghiệt”.

T trầm mặc một lát rồi mở miệng hỏi: “Bọn họ sẽ làm gì?”.

Ông Quách cất giọng run run: “Chúng sẽ ném con bé xuống nước cho nó chết cóng. Sau này, có người đến tìm, chúng lại vớt xác chết lên”.

T chau mày ngẫm nghĩ, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Kể từ khi bước chân vào nghề sát thủ, hắn luôn coi mạng ngưòi như cỏ rác. Trong mơ có thể khắc khoải nhưng khi tỉnh dậy, hắn vẫn là T lạnh lùng, vô tình. Cô gái đó rơi vào tay đám người này thì đó là số phận của cô ta, chẳng liên quan gì đến hắn.

Ông Quách đột nhiên đứng dậy, đi vào nhà bếp, lấy một bình rượu ra tu ừng ực. T lặng lẽ dõi theo ông, không mở miệng khuyên can. Nếu rượu có thể giúp ông dễ chịu một chút thì cứ để ông uống đi.

Ai ngờ mói uống được nửa bình, ông Quách bỗng mở miệng: “Ông phải đi tìm tụi nó mới được. Không thể để tụi nó giết con bé. Nếu chúng không thả người, ông sẽ xuống núi báo công an!”.

T nhướng mày nhìn ông: “Ông không thể đi!”.

Ông Quách mở cửa đi ra ngoài.

T muốn đứng dậy, nhưng do cử động quá vội vàng, hắn ngã sõng soài xuống đất: “Ông Quách! Ông mà đi sẽ mất mạng đó!”.

Tuy nhiên, ông già đã khuất dạng. Ngày hôm đó, ông Quách không quay về. T ngồi trên giường chờ đợi. Cho đến hơn tám giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng vật nặng rơi tõm xuống nước. Có người chửi một câu: “Ông già chết tiệt cuối cùng cũng đi đời rồi”.

T vẫn ngồi bất động. Cho đến ba giờ sáng, thời khắc con người ngủ say nhất, hắn lấy cây gậy gỗ ở bên cạnh giường làm nạng chống, từ từ đứng dậy.

Hắn biết mình không thể ở lại đây lâu hơn. Ông Quách đã chết, ngày mai, thế nào đám người đó cũng vào đây lục đồ hoặc cho một mồi lửa đốt cháy sạch sẽ.

Tuy vết thương trên người vẫn chưa khỏ