Insane
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329450

Bình chọn: 7.00/10/945 lượt.

chi tiết, “đồng phục y tá” có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ?”.

“Đúng thế.”

“Chỗ này nảy sinh nghịch lý logic.” Anh nói. “Nếu như Tư Đồ Dập là người cầu kỳ, khắt khe; nếu bộ đồng phục y tá có ý nghĩa đặc biệt với anh ta, vậy tại sao…”, anh nhìn lên tấm bảng thứ ba, “Anh ta lại để nạn nhân đi đôi giày của mình mà không thay bằng giày y tá hay đôi giày riêng?”.

Cẩm Hi ngẩn người. Cô cầm tấm ảnh chụp thi thể nạn nhân trên bàn. Hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồng phục y tá lại đi đôi giày da cao cấp của các cô gái văn phòng quả thực không hề ăn nhập.

“Em cũng đã lưu ý điểm này.” Cô lên tiếng. “Liệu có phải người phụ nữ tạo thành bóng đen tâm lý ở thời thiếu niên của Tư Đồ Dập cũng đi đôi giày của giới văn phòng nên anh ta mới cố tình giữ lại?” Sự giải thích này tương đối hợp lý bởi trước đó cô suy đoán, đối tượng hung thủ căm hận là người phụ nữ mặc đồ y tá chứ không phải cô y tá thật sự.

Hàn Trầm im lặng trong giây lát mới trả lời: “Nếu để anh phân tích, thì càng có khả năng anh ta sợ phiền phức hơn. Bàn chân phụ nữ có kích cỡ khác nhau, quần áo lớn hay nhỏ hơn một chút vẫn có thể miễn cưỡng mặc vào người, còn giày dép không như thế, giày nhỏ không thể đi vào chân, giày lớn quá dễ bị rơi ở dọc đường, sẽ càng gây ra phiền toái lớn hơn”.

Cẩm Hi sững sờ. Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này nên nhất thời không thể phản bác Hàn Trầm, nhưng đúng là tồn tại khả năng mà anh vừa nhắc tới.

Nếu hung thủ vì muốn tránh phiền phức nên mới không thay giày cho nạn nhân, thì điều này không phù hợp với chân dung của Tư Đồ Dập. Cố đè nén nghi hoặc trong lòng, Cẩm Hi đứng dậy đi đến trước tấm bảng, xóa đi một phần nội dung, viết ra mấy từ: “Sợ phiền phức, bớt việc”.

Sau đó, cô ngẩng đầu nói: “Ở đây lại xuất hiện nghịch lý logic thứ hai. Ban đầu, em tưởng hung thủ cho bốn nạn nhân mặc bộ đồng phục y tá cùng kích cỡ dù không vừa người họ là bởi vì người phụ nữ năm xưa cũng mặc cỡ này. Nhưng theo như anh đề cập, rất có thể hung thủ cho nạn nhân mặc đồ như nhau để giảm bớt phiền hà”.

Hàn Trầm ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cùng một kích cỡ chứng tỏ hắn đã mua cả lố trong một lần. Size M là tiện nhất, thân hình phụ nữ dù khác biệt nhưng về cơ bản đều có thể mặc cỡ đó”.

Cẩm Hi giật mình, lập tức viết lên bảng: “Mua cả lố”.

Dù không chắc chắn suy đoán của Hàn Trầm có chính xác hay không, cô vẫn cảm thấy phấn chấn. Dùng tư duy của phương pháp điều tra truyền thống tìm kiếm nghịch lý trong chân dung hành vi của tội phạm, cô bỗng có cảm giác được mở rộng tầm mắt.

“Thật ra, còn có một nghịch lý nữa mà trước đó em không xác định được.” Cẩm Hi gạch chân từ “túi xách”: “Hung thủ lấy đi túi xách của các nạn nhân làm đồ lưu niệm. Chúng ta đã biết, túi xách đều do bốn nạn nhân tự bỏ tiền mua, kiểu dáng, nhãn hiệu khác nhau, giá cả có đắt có rẻ. Em luôn cảm thấy, người có tính cách khắt khe như Tư Đồ Dập sẽ không tùy tiện coi túi xách phụ nữ là vật kỷ niệm. Hơn nữa, với mức độ biến thái của anh ta, nếu muốn sưu tập đồ lưu niệm, anh ta nên lấy thứ mang tính chất cá nhân hơn, càng có thể đánh thức ký ức phạm tội của anh ta như đồ lót, tóc hay nội tạng gì đó”.

Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn mấy chữ vừa viết: “Sợ phiền phức, bớt việc, mua cả lố, đồ lưu niệm không đủ tính chất cá nhân”.

Cô đang làm gì vậy? Rõ ràng cô muốn tìm chứng cứ chứng minh Tư Đồ Dập là hung thủ. Nhưng sau khi cùng Hàn Trầm phát hiện ra mấy nghịch lý, thì…

Cẩm Hi liền ngoảnh đầu, thấy Hàn Trầm nhìn mình chăm chú, không biết anh đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Cẩm Hi cất cao giọng.

Tiểu Diêu đẩy cửa đi vào, đưa tập báo cáo cho cô: “Chị Cẩm Hi! Tổ trưởng Hàn! Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi!”.

Cẩm Hi vội vàng nhận lấy rồi mở ra xem, đồng thời lên tiếng: “Nạn nhân hôm nay có bị ngược đãi và hành hạ nghiêm trọng hơn mấy người trước không?”.

Tiểu Diêu lắc đầu: “Không ạ, cũng tương tự ba nạn nhân trước. Thầy em nói, các vết thương tiêu chuẩn như cùng một lò đúc ra ấy”.

Cẩm Hi lặng thinh. Tiểu Diêu nhanh chóng đi ra ngoài, thuận tay khép cửa. Hàn Trầm đứng dậy, đi tới lấy tập báo cáo trong tay cô, cúi đầu xem xét. Cẩm Hi dõi mắt lên hàng chữ đầu tiên trên tấm bảng.

“Hàn Trầm, đã xuất hiện nghịch lý thứ tư rồi.” Cô hít một hơi sâu. “Hơn nữa, còn là nghịch lý quan trọng nhất.”

Đúng lúc này, di động của Hàn Trầm đổ chuông. Anh bắt máy: “Ừ, cậu nói đi! Được, trong danh sách có anh ta hay không? Tôi biết rồi!”.

Cẩm Hi đứng một bên, trong lòng sôi sục. Đợi anh kết thúc cuộc điện thoại, cô lập tức lên tiếng: “Hàn Trầm, anh bảo cần tìm ra nghịch lý. Nếu kết luận chủ yếu của vụ án lại mâu thuẫn với một số chi tiết nhỏ thì phải làm thế nào?”.

“Chi tiết mới là chân tướng sự việc.” Hàn Trầm đáp.

Cẩm Hi yên lặng nhìn anh một lúc mới mở miệng: “Em có một suy nghĩ táo bạo. Anh có cảm thấy, trong vụ án này còn ẩn giấu chân dung của một người khác hay không? Giống như bức vẽ trước đó của chúng ra đã ghép xong rồi, bây giờ lại phát hiện ra mấy miếng không thể ghép vào”.

Khóe mắt Hàn Trầm thấp thoáng nụ cười: “Ừ!”.

“Em