Snack's 1967
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329474

Bình chọn: 9.00/10/947 lượt.

… hình như em đã biết hung thủ là ai rồi.”

“Anh cũng biết rồi.”

Chương 36: Mô Phỏng Giết Người

Bạch Cẩm Hi cười: “Sao anh biết được?”.

Sau khi được Hàn Trầm gợi ý, chứng cứ của tâm lý tội phạm học trước mặt cô đã chỉ ra hung thủ. Hàn Trầm làm thế nào biết được nhỉ?

“Anh từng nói, anh chỉ nhìn vào chứng cứ. Dù Tư Đồ Dập hoàn toàn phù hợp chân dung mà em phác họa…”, Hàn Trầm từ tốn nói, “Nhưng đó cũng chỉ là chân dung mà thôi, không thể kết luận anh ta là hung thủ, cũng không thể loại trừ khả năng tồn tại một đối tượng tình nghi khác. Sau cuộc kiểm tra nói dối, khả năng này càng lớn hơn”.

Cẩm Hi chớp mắt. Anh cũng thật là… Cái gì gọi là “chỉ là chân dung mà thôi”? Có điều, cô phát hiện, bất cứ lúc nào, Hàn Trầm cũng tỏ ra hết sức lý trí.

“Sau khi xảy ra vụ án thứ tư, anh tiếp tục điều tra theo hai khả năng đó.” Anh nói.

“Khoan đã.” Cẩm Hi nói xen ngang. “Anh bảo Mặt Lạnh đi điều tra gì vậy?” Cô chợt nhớ tới cảnh hai người thì thầm ở ngoài hành lang hồi nãy.

Hàn Trầm mỉm cười: “Điều tra hai việc. Thứ nhất, nếu hung thủ không phải là Tư Đồ Dập, vậy thì hắn phải rất quen thuộc với tình hình xung quanh ngôi biệt thự của Tư Đồ Dập, mới có thể tiến hành một loạt hành vi phạm tội. Trước đây, anh đưa ra suy đoán: hung thủ hoặc là sống ở ngôi biệt thự độc lập hoặc là sống trong căn nhà ở ngoại ô hẻo lánh. Gần biệt thự có mấy ngôi nhà dân phù hợp với điều kiện này”.

Cẩm Hi lập tức hiểu ra vấn đề: “Anh bảo Mặt Lạnh đi điều tra những người sống ở nhà dân gần đó?”.

Hàn Trầm gật đầu: “Thứ hai, bất kể hung thủ có phải Tư Đồ Dập hay không, mấy nạn nhân đều có liên quan đến câu lạc bộ Tinh Đô. Chúng ta mới chỉ rà soát danh sách khách hàng của câu lạc bộ. Hôm nay, anh bảo Mặt Lạnh đi điều tra danh sách nhân viên, đặc biệt là nhân viên không chính thức. Hiện tại, Mặt Lạnh đã điều tra ra, cả hai việc đều rơi trúng một người”.

“Thiệu Luân!”

“Thiệu Luân!”

Cẩm Hi gần như đồng thời cùng anh thốt ra cái tên này. Hàn Trầm nhếch miệng, giơ tay ôm vai cô: “Vì vậy, Thiệu Luân là đối tượng tình nghi quan trọng thứ hai. Anh đã bảo cảnh sát địa phương xuất phát, lập tức bao vây nơi ở của anh ta”.

Cẩm Hi gật đầu: “Rất tốt!”.

Hàn Trầm nói tiếp: “Mặt Lạnh còn điều tra ra một chuyện. Trước đó, chúng ta phải mất một thời gian mới tìm ra Thiệu Luân, bởi anh ta thay đổi chỗ ở. Bây giờ thì rõ rồi, mấy tháng trước, anh ta đã bán ngôi nhà bố mẹ để lại. Ngôi nhà này có giá thị trường trên một triệu nhân dân tệ”.

Cẩm Hi sáng mắt: “Thảo nào…”.

Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm. Vào thời khắc này, đôi mắt trong veo của cô sáng lấp lánh. Rõ ràng đang thảo luận vụ án vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, anh cúi đầu hôn chụt lên môi cô một cái.

Thấy cô đờ người, mãi vẫn không có phản ứng, anh liền cười tủm tỉm: “Anh nói xong rồi. Bà xã suy đoán bằng cách nào vậy?”.

Cẩm Hi phát hiện anh lên cơn nghiện gọi cô là “bà xã” hay “vợ”. Một người đàn ông trưởng thành đôi khi cũng có lúc rất ấu trĩ. Cô đứng dậy, đi đến trước tấm bảng, cầm bút lên.

Sau đó, cô quay đầu, nở nụ cười đắc ý: “Em nói cho anh nghe nhé!”, rồi viết từ đầu tiên lên bảng: Tâm trạng.

“Đây là nghịch lý lớn nhất ở thời điểm hiện tại. Nếu hung thủ là Tư Đồ Dập, quá trình thẩm vấn đã chứng minh, hắn là người dễ nổi giận, tâm trạng xao động rất lớn. Nếu bốn tháng trước bị mời về đồn cảnh sát một lần, đã có thể khiến hắn thay đổi cách thức gây án, công khai thách thức cảnh sát, vậy thì lần này chúng ta thẩm vấn một ngày một đêm với tư cách đối tượng tình nghi, tâm trạng của hắn sẽ càng dao động lớn hơn. Hắn sẽ trở nên vô cùng phẫn nộ, oán hận và manh động. Cũng chính vì vậy, thủ đoạn ngược đãi nạn nhân sẽ tàn nhẫn hơn, vết thương trên người nạn nhân phải kinh khủng hơn mới đúng.

Nhưng sự thật không phải như vậy. Tiểu Diêu cho biết, vết thương của nạn nhân thứ tư không khác mấy người trước là bao, giống như từ một lò đúc ra. Điều này có nghĩa là gì? Thủ pháp của hung thủ ổn định, chứng tỏ tâm trạng của hắn hết sức bình tĩnh, không phù hợp với tâm lý và tính cách của Tư Đồ Dập.”

“Cũng hơi có lý đấy.” Hàn Trầm gật gù.

Cẩm Hi: “Đâu chỉ “hơi” có lý thôi”.

Hàn Trầm cười: “Em nói tiếp đi!”.

Cẩm Hi khoanh tròn mấy nghịch lý tìm ra trước đó: Sợ phiền phức, bớt việc, mua cả lố, đồ lưu niệm không đủ tính chất cá nhân. Cô quay sang Hàn Trầm: “Tâm trạng cộng thêm mấy nghịch lý này, rõ ràng nhằm vào nhân cách của một người khác. Mà trong một vụ án giết người hàng loạt xuất hiện hai nhân cách, thì tức là có ba khả năng xảy ra”.

“Thứ nhất, hung thủ là hai người.” Cô mỉm cười. “Nhưng trong vụ án này, khả năng đó không tồn tại. Bởi vì nếu là sự liên kết gây án, kể cả khi hai tội phạm phân biệt chủ thứ, đặc trưng tính cách và hành vi của họ cũng sẽ thể hiện rõ trong quá trình phạm tội. Ví dụ, một người thích đánh bằng roi, một người thích lột da; hoặc một người phụ trách hành hạ, giết hại, một người phụ trách bắt cóc và xử lý thi thể nạn nhân. Nhưng vụ án này từ đầu đến cuối đều thể hiện đặc trưng của tội phạm “có năng lực tổ chức”, giống một cá nhân hoàn chỉnh, chỉ tồn tại một vài chi tiết bị bỏ sót v