Ring ring
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329782

Bình chọn: 10.00/10/978 lượt.

ng nhịn nổi, cảm thán một câu: “Họ xứng đôi thật đấy!”

Nghe cậu ta nói vậy, mọi người đều ngẩng đầu mỉm cười. Lải Nhải phụ họa: “Đúng thế, mỗi lần nhìn thấy đôi đó, tôi lại mong bọn họ sớm kết hôn, hạnh phúc đến đầu bạc răng long.” Anh ta ngẫm nghĩ, lại nói: “Thật là, hoàng đế còn chưa vội, thái giám chúng ta vội gì chứ?”

Mọi người phì cười. Mặt Lạnh nói: “Anh là thái giám thì có.”

Lải Nhải vả vào miệng mình: “Tôi nói sai rồi, được chưa nào? Tôi đi mua cafe chuộc tội. Ai muốn uống nào? Mặt Lạnh chắc chắn uống, Tiểu Triện là đứa trẻ ngoan ngoãn nên không cần. Giáo sư Hứa có uống không?”

Sáng hôm sau, trên chuyến bay đi Bắc Kinh, Cẩm Hi ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn mây trắng bên ngoài, có chút thất thần.

Hàn Trầm đặt tay lên vai cô: “Em đang nghĩ gì thế?”

Cẩm Hi quay đầu về phía anh, thật thà đáp: “Em đang nghĩ, trước đây mình là người thế nào? Bố mẹ em là ai? Nếu bây giờ gặp lại em, liệu họ có nhận ra không?”

Ngữ điệu của cô có vẻ buồn bã. Hàn Trầm đáp: “Em của ngày xưa hay làm nũng hơn bây giờ. Mức độ thẳng thắn và thô lỗ chắc cũng như nhau cả”.

Cẩm Hi bị anh chọc cười: “Quá đáng!”.

Hàn Trầm cười, nắm tay cô: “Bố mẹ em chắc chắn yêu thương em, mới có thể nuôi dưỡng được một cô con gái đáng yêu như vậy.”

Cẩm Hi “ừm” một tiếng rồi trầm mặc.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh, hai người đi ra ngoài. Cẩm Hi quan sát dòng người ở phía sau, hỏi nhỏ: “Anh thử nói xem, liệu tổ chức sát thủ có bám theo chúng ta không?”

Hàn Trầm không trả lời, kéo cô đi ra taxi. Khi taxi lái đến đường Nhị Hoàn, Hàn Trầm bảo tài xế dừng xe rồi dẫn Cẩm Hi lên chuyến xe buýt chật ních người.

Cẩm Hi hỏi nhỏ: “Tuyến xe này đi đâu thế?”

“Nhà anh”

Cẩm Hi ngẩn người: “Chúng ta đi về nhà anh bây giờ ư?”

“Không, anh tung hỏa mù thôi.”

Xe buýt dừng ở một trạm nào đó. Đợi mọi người xuống và lên hết, cửa xe khép lại, chuẩn bị chuyển bánh, Hàn Trầm đột nhiên cất cao giọng: “Chú tài xế, cho bọn tôi xuống!”

Cửa xe một lần nữa mở ra, người tài xế cằn nhằn: “Sao không xuống từ nãy, giờ mới nói!”

Hàn Trầm kéo tay Cẩm Hi nhanh chóng nhảy xuống đất, sau đó đứng yên quan sát chiếc xe buýt. Không có ai xuống theo.

Đợi xe buýt đi xa, anh nắm tay cô đi bộ tới ga tàu điện ngầm đông đúc. Qua mấy lần như vậy bất kể “cái đuôi” bám dai đến mấy cũng bị “cắt” sạch sẽ. Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, hai người xuất hiện ở cổng trường Đại học Công an nhân dân.

Mùa thu Bắc Kinh, gió rất lớn, sắc trời u ám. Lối kiến trúc của trường Đại học Công an toát ra vẻ trang nghiêm, khuôn viên trường vô cùng tĩnh mịch.

Cẩm Hi lặng quan sát một lượt, Hàn Trầm hỏi: “Em có ấn tượng gì không?”

Cô không nhớ cảnh vật nơi đây nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc.

“Em cảm thấy như kiếp trước từng đến nơi này.” Cô đáp.

Trước khi tới Bắc Kinh, Hàn trầm đã nhờ được lãnh đạo Cục Công an ký giấy công tác. Hai người nhanh chóng được vào phòng Lưu trữ hồ sơ. Họ tìm một góc không người rồi đem hết tài liệu về sinh viên ngành Tâm lý tội phạm khóa 05 qua chỗ đó.

Cẩm Hi xem một lượt. Đến khi gần xong, cô chau mày, giở lại từ đầu nhưng vẫn không thấy tên Tô Miên.

Cô quay sang Hàn Trầm. Anh cũng buông tài liệu, nhìn cô chăm chú.

Cẩm Hi: “Anh đã tìm thấy chưa?”

“Chưa.” Anh cầm tập hồ sơ khác. “Chúng ta tiếp tục tìm xem sao!”.

Cẩm Hi gật đầu, tiếp tục lật giở tài liệu khác. Tâm trạng của cô ngày càng trở nên nặng nề. Cô đã xem hết ảnh chụp tốt nghiệp, ghi chép hoạt động của khóa, nhật ký công tác của thầy giáo, băng video… nhưng đều không tồn tại bất cứ dấu vết gì về một nữ sinh tên Tô Miên. Tình trạng của Hàn Trầm cũng tương tự.

Hai tiếng sau, họ rời khỏi phòng Lưu trữ hồ sơ. Gương mặt Hàn Trầm không có bất cứ biểu cảm nào, trong khi Cẩm Hi cúi thấp đầu. Tới chỗ vắng ngưởi, cô hỏi anh: “Tại sao lại như vậy? Tại sao không có em?”

Cô thật sự không ngờ, chuyến đi này lại chẳng có thu hoạch gì. Hàn Trầm nắm tay cô, cất giọng bình tĩnh: “Không có thu hoạch tức là thu hoạch lớn nhất. Nếu lời của Tân Giai là đáng tin cậy, vậy thì chuyện gì khiến hồ sơ của một sinh viên trường cảnh sát bị xóa bỏ?”.

Hai người vào nghỉ tạm ở một khách sạn gần Bộ Công an. Lúc này đã là tầm chạng vạng, Hàn Trầm đi tắm trước. Khi ra ngoài, anh thấy Cẩm Hi ngồi trên giường, thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Bộ dạng của cô khiến lòng anh đau nhói. Anh liền đi tới, ôm cô từ phía sau: “Anh đã nhờ người điều tra tư liệu về Tô Miên thời kỳ trước khi vào đại học rồi. Sự việc còn chưa được làm rõ, em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều”.

Nhưng làm sao Cẩm Hi có thể không nghĩ ngợi cơ chứ? Sự việc ngày càng trở nên bí hiểm như lớp sương mù dày đặc, còn cô bị lạc trong đó, nhất thời không rõ phương hướng. Trong lòng ngột ngạt, cô gỡ tay anh ra: “Em muốn một mình đi dạo, anh cứ nghỉ ngơi trước đi”.

Hàn Trầm lấy áo phông dài tay mặc vào người: “Anh đi cùng em”.

“Không cần đâu!” Cẩm Hi nhanh chóng bước ra cửa: “Anh đừng đi theo em đấy”. Bây giờ cô chẳng rõ thân phận của mình, làm sao có thể hứa hẹn tương lai với anh? Cảm giác này vô cùng tệ hại. Vì vậy, cô nhất thờ