
iệng mắng Trương Mộ Hàm, Cẩm Hi bất giác cảm thấy buồn cười, tâm trạng nặng nề cũng vơi đi ít nhiều.
“Nhan Nhĩ không phải do chúng tôi sát hại.” Hàn Trầm quay sang Kha Phàm. “Lúc chúng tôi đến nơi, động mạch ở cổ anh ta vẫn không ngừng chảy máu, chứng tỏ thời gian tử vong chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Sau khi tách khỏi Nhan Nhĩ, tôi và Cẩm Hi đi đến chỗ đội đỏ, ở lại đó một thời gian. Nghe tiếng hét của Lý Minh Nguyệt, chúng tôi mới chạy tới chỗ Nhan Nhĩ. Tổng cộng thời gian cũng gần một tiếng đồng hồ.”
Cẩm Hi liếc Trương Mộ Hàm: “Đúng thế. Nhắc đến mới nói, các anh còn là nhân chứng chứng minh chúng tôi không có mặt ở hiện trường”.
Trương Mộ Hàm và Hà Tử đờ người, Kha Phàm lộ vẻ nghi hoặc, Du Xuyên và Phương Tự lặng thinh, còn Lý Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Hàn Trầm và Cẩm Hi, tựa như muốn xem có phải họ nói dối hay không.
“Cậu ta nói đúng, Nhan Nhĩ không phải do hai người đó sát hại.” Một giọng khàn khàn vang lên.
Tất cả mọi người đều ngoảnh đầu về phía giáo sư Tôn. Sắc mặt anh ta rất bình thản: “Trong nửa tiếng đồng hồ vừa qua, hai người họ đi cùng chúng tôi”.
Phương Tự đột nhiên mở miệng: “Anh ta nói Nhan Nhĩ chết từ nửa tiếng trước, anh cũng tin hay sao?”.
Giáo sư Tôn lắc đầu: “Tôi là giáo sư, đương nhiên nắm được những kiến thức cơ bản này”.
Nghe anh ta nói vậy, mọi người cũng tin tưởng hơn, đồng thời buông dao găm.
“Rốt cuộc ai đã giết Nhan Nhĩ?” Hà Tử cất giọng run run.
Mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Rất đơn giản. Nhan Nhĩ bị giết, cầu treo bị cắt đứt khiến chúng ta không thể thoát khỏi nơi này, cũng không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài. Điều này chứng tỏ có người muốn trả thù. Trong số các anh, và cả Nhan Nhĩ nữa, có ai từng làm chuyện trái với lương tâm không?”.
Mọi người đều ngây ra.
Hàn Trầm liếc Cẩm Hi một cái rồi lại dõi mắt về phía trước. Ngón tay anh xoa nhẹ trên mu bàn tay cô. Rõ ràng anh không lên tiếng, nhưng cô vẫn hiểu ý. Anh đang khen cô làm rất tốt.
Tuy nhiên, do sắc trời ngày càng tối, họ đều trầm mặc nên không nhìn ra bất cứ manh mối nào.
Vẫn là Kha Phàm mở miệng trước: “Làm sao có chuyện đó? Chúng tôi đều là người bình thường, lấy đâu ra kẻ thù chứ?”.
Phương Tự tiếp lời: “Đúng vậy. Bạch Cẩm Hi, cô muốn gây mâu thuẫn nội bộ giữa chúng tôi phải không? Cô có ý đồ gì hả?”.
Bạch Cẩm Hi lặng lẽ quan sát kỹ vẻ mặt từng người.
“Liệu có phải liên quan đến chuyện xảy ra hồi năm ngoái hay không?” Một giọng phụ nữ khàn khàn đột nhiên vang lên, đó là Lý Minh Nguyệt.
Tất cả mọi người đều quay sang cô ta. Cẩm Hi giật mình, có manh mối rồi!
Lý Minh Nguyệt tựa vào thân cây, bàn tay cầm con dao găm buông thõng bên thân. Cô ta nhìn mấy người đàn ông bằng ánh mắt phức tạp.
“Minh Nguyệt, cô im miệng cho tôi!” Kha Phàm gầm lên, gương mặt vốn điển trai của anh ta trở nên lạnh lùng và hung dữ. “Cô nói nhăng nói cuội gì thế?”
Lý Minh Nguyệt mấp máy môi, nhưng không thốt ra lời.
Du Xuyên, Phương Tự và giáo sư Tôn đều vô cảm, còn Trương Mộ Hàm và Hà Tử thì đờ đẫn.
“Xem ra có chuyện thật.” Hàn Trầm đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Lý Minh Nguyệt: “Các anh không nói ra, chúng ta đâu thể xác định hung thủ là ai? Làm thế nào ngăn chặn, không cho hắn lại giết người?”.
Lý Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, Kha Phàm lại xen ngang: “Vốn chẳng có vấn đề gì cả. Minh Nguyệt, cô đừng chuyện bé xé ra to. Cô thử nghĩ xem, làm sao có thể chứ?”. Anh ta quay sang Hàn Trầm: “Nếu đã chứng minh hai người không phải là hung thủ, thế thì trong số chúng ta không tồn tại kẻ giết người. Như vậy…” Ngừng vài giây, anh ta nhấn mạnh: “Có một tên sát thủ đang giấu mình ở đâu đó trong ngọn núi này dõi theo chúng ta”.
Trương Mộ Hàm và Hà Tử hít một hơi sâu, những người khác biến sắc mặt. Chỉ có Hàn Trầm và Cẩm Hi vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô vừa định tiếp tục truy vấn, Lý Minh Nguyệt bất chợt lên tiếng: “Đại Kha nói đúng, là tôi quá sợ hãi nên nghĩ ngợi lung tung.” Cô ta nhìn Hàn Trầm và Cẩm Hi, “Đó chỉ là chuyện cỏn con, đâu đến nỗi giết người trả thù? Đại Kha, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”.
Cẩm Hi quan sát Lý Minh Nguyệt. Ánh mắt của cô ta rất kiên định, xem ra cô ta đã quyết tâm ngậm miệng.
Cẩm Hi quay sang Hàn Trầm, sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, tựa như đã lường trước cục diện này.
Kha Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi rồi nghĩ cách liên lạc với bên ngoài và báo cảnh sát”.
Mọi người di chuyển cả ngày, đã mệt mỏi rã rời, thêm vào đó tinh thần hết sức căng thẳng, vì vậy không ai có ý kiến, lần lượt đi vào khu rừng. Hàn Trầm và Cẩm Hi đi sau cùng, Hàn Trầm mở miệng nhắc nhở: “Kể từ bây giờ trở đi, mọi người đừng có tách đoàn, tất cả chúng ta phải đi cùng nhau cho đến khi báo cảnh sát”. Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, tên sát thủ sẽ không thể ra tay”.
Bạch Cẩm Hi không ngờ anh thẳng thắn thách thức T, tim cô giật thót một cái, nhưng cũng cảm thấy một nỗi phấn chấn mơ hồ.
Đúng vậy, tuy một người đã bỏ mạng, nhưng chỉ cần những người còn lại đoàn kết, T cũng chẳng thể làm gì. Cố gắng vượt qua đêm