
phải đi ăn một mình rồi, tôi phải về nhà để xử lí chuyện này thôi!
_ Có cần tôi chở tiểu thư đi ko? – ông đề nghị
_ Thôi khỏi ! Ông hãy ở lại lo những chuyện còn lại trong công ty dùm tôi được rồi. Tôi phải đi ngay đây, Ken đang ở tôi ở dưới lầu
Nói rùi, Beatrice chạy nhanh đến thang máy. Ken đang đứng trước cửa công ty chờ Beatrice mà lòng lo lắng cũng ko kém. Những cô gái đi ngang qua xì xầm:
_ Anh chàng đó là ai vậy?? Nhìn bảnh hết sức – một cô gái nói
_ Uhm ! Đẹp trai phải biết ! Có vẻ là một người có địa vị lắm đây – cô thứ hai nhận xét ( dĩ nhiên òi , anh Ken muh )
_ Sao bà biết ? – cô bạn kế bên hỏi
_ Nhìn cách ăn mặc và phong thái anh ta là biết òi – cô gái đó cười đáp
_ Tui tưởng rắng trên đời này chỉ có Giám đốc Dylan của chúng ta là bảnh trai thui chứ ai dè…………………- nói tới đây cô gái đầu tiên ko nói nửa
Bỗng…………………………………….. …
_ Ken !!!!!!!!!!!!
Beatrice hối hả chạy ra xém tí là vấp té. Ken thấy cũng hết hồn và nhanh tay chụp cô lại nếu ko thì…………..
_ Từ từ chứ ! – anh trách yêu – rùi té tính sao?
_ Hihihihi – cô cười
Nhìn Beatriec cười với Ken , mí cô nhân viên trong công ty trông thấy cũng ngạc nhiên hem kém trước cử chỉ thân mật của họ. Beatrice vội hỏi:
_ Chuyện này là sao vậy anh?
_ Lên xe đi từ từ anh kể em nghe. Bây giờ chúng ta cần phải về nhà ngay.
Nói rùi , cả hai lên xe và chiếc xe phóng như bay ra đường . Trên xe, Ken kể lại mọi chuyện đã xảy ra choa cô nghe. Nghe anh nói xong, cô thở dài nói:
_ Em thật ko nghĩ ba lại làm như vậy!
_ Thôi mà em………… chuyện cũng vậy rồi đâu ai muốn đâu – anh nói – giờ quan trọng là phải thuyết phục ba cho tụi nó thôi, chứ tính khí đám nhóc đó ko bao giờ chịu để yên như vậy đâu
Lại nói về ba cô gái nhà ta, các cô đã về trước cửa nhà. Và hiện giờ họ đang lui cui mở cửa . Vừa vào tới phòng khách thì………….
_ AAAAAAA!!!!!!!!!!!!
Ba cô la thất thanh. Vì…… vì…..mí bậc phụ huynh yêu dấu của họ đang ngồi lù lù ở đó từ nảy giờ. Có vẻ như các phụ huynh cũng dư biết chuyện ba cô nhất định sẽ trốn đám vệ sĩ . Các cô đưa mắt nhìn nhau mà mặt mày ai nấy cũng méo xệt. Rannie và Ariel đẩy Nana lên phía trước , cô nàng cố gắng nở nụ cười và nói :
_ Sao ….mí ba mí mẹ lại ở đây vậy?
_ Ngồi xuống đi ! – ba Nana lên tiếng
Ba cô hoảng hồn ngồi phịch xuống ghế hem dám nhúc nhích. Các cô thầm cầu mong cho Ken và Beatrice về nhanh nhanh để giải cứu mình. Mí vị gia trưởng chẳng ai nói lời nào, họ ngồi làm thinh , mặt lạnh băng làm cho ba cô đã lo nay càng lo hơn. Đúng lúc đó thì………..
_ Nana, Rannie, Ariel ba đứa có ở nhà ko ? – tiếng Ken vang lên nho nhỏ khi anh vừa nở cửa ló đầu vào
Ba cô nhỏ nháy mắt ra hiệu cho anh. Ken vội nhìn theo ánh mắt của mí đứa em thân iu thì anh thiều điều muốn nhảy nhổm khi thấy có đầy đủ mặt văn võ , bá quan đang ngồi chễn trện trên ghế. Beatrice đi phía sau , thấy lạ nên mới đưa mắt vào nhìn, cô cũng muốn bật ngửa khi thấy ba mình đang ở đây.
Cả hai đi vào , Ken nuốt nước bọt nói giã lã:
_ Mí ba mí mẹ về hồi nào sao ko báo trước để tụi con đi rước ?
_ Hừ ! Bào cho chúng bay để chúng bay nghĩ cách chạy trước phải ko? – ba anh hừ giọng nói
_ Dạ ! Tụi con ko dám – anh nhỏ giọng nói
_ Ko dám? Tụi bây dám bao che cho tụi nó còn gì mà dám hay ko dám hả? – ba anh quát lên
Cả đám ngồi mà mặt xanh như tàu là chuối. Họ biết là mọi người rất tức giận nên chẳng ai dám nói thêm điều gì nữa
_ Ông à ! có gì cũng từ từ nói đừng làm con trẻ nó sợ – bà Chu lên tiếng khuyên chồng
Các ông nghe nói cũng xìu xuống. Bây giờ Beatrice mới lên tiếng :
_ Ba mẹ à ! Con nghĩ chuyện của tụi nó cũng ko có gì lớn lắm.Đâu cần phải làm lớn như vậy?
_ Ko lớn à? Vậy con nghĩ chuyện gì mới lớn hả ? – ông Dương tức giận la con gái
_ Tụi nó cũng đã lớn cả rồi, cũng có những suy nghĩ và ý kiến ri6eng của mình . Ba mẹ cũng nên thông cảm và nghĩ dùm cho mí đứa nó chứ ! – cô nhẹ nhàng nói
_ Thông cảm ? thông cảm cho nó kể cả việc nó dám tự ý bỏ nhà ra đi sao ? – ông Dương quát lên
Nhưng điều đó cũng ko làm cho Beatricxe khiếp dợ. Cô vẫn bình tĩnh nói:
_ Vậy ba mẹ có từng nghĩ tại sao tụi nó lại phải trốn nhà đi vào lúc đêm hôm như vậy hay ko?
_…………………………….
_ Nếu lúc đầu ba mẹ đồng ý cho tụi nó sang đây thì tụi nó đâu cần phải bỏ trốn chứ ! – cô cười cười nói và nhìn mí ông bà đang trầm tư suy nghĩ
Rùi ông Lâm lên tiếng nói:
_ Các con đang trách ba mẹ đó hả ?
_ Tụi con ko dám. Tụi con chỉ muốn nói cho ba mẹ hiểu nguyên nhân vì sao ra cớ sự của ngày hôm nay mà thôi – Ken đở lời cho Beatrice
Các ông bà ngồi mà thở ra dìa cả thước. Nana quyết định lên tiếng nói:
_ Ba mẹ à ! Tụi con biết ba mẹ yêu và lo lắng cho tụi con. Nhưng tụi con cũng đã lớn rồi, chúng con cũng có quyền quyết định riêng của mình chứ ! Tụi con rất muốn trở về Đài Loan , rất muốn trở về quê hương của mình. Từ nhỏ , tụi con đã được đưa sang Mỹ, chưa lần nào được về đây, nay tụi con đã lớn , đã có thể tự chăm sóc mình thế mà ba mẹ vẫn ko cho tụi con thực hiện nguyện vọng của mình nữa!
Mí bậc phụ huynh ngồi nghe mà thẫn thơ người ra. Quả thật là họ chưa bao giờ nhìn và nghĩ lại c