Snack's 1967
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328385

Bình chọn: 7.00/10/838 lượt.

Ngọc Cẩn không nhịn được nữa, lao ra trước mặt cô, lớn tiếng nói: “A Chiêu, ta đi!”.

Mọi người kinh ngạc, sững sờ nhìn cậu ta.

Hạ Ngọc Cẩn hồi hộp nuốt nuốt nước bọt, lấy hết tất cả dũng khí, nói như tên bắn: “Ta và Diệp Chiêu có tướng phu thê, chiều cao lại khá bằng nhau, chân dài, đều là mặt trái xoan, hơn nữa da ta trắng, có thể biến thành đen, ta biết hành vi cử chỉ của vợ ta, ta còn học xong cưỡi ngựa! Để ta đi, ta sẽ làm được”.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Không”.

Chủ soái là vị trí chính mà quân địch tấn công, người chủ soái ngụy trang thành cô ta càng là con mồi thu hút thù hận.

Hạ Ngọc Cẩn thân thể lại quá yếu, nên nguy hiểm càng lớn.

“Để ta đi! Nếu người chủ soái ngụy trang thành nàng mà bị phát hiện, Đông Hạ nhất định sẽ biết được kế hoạch của ta, sẽ tương kế tựu kế để nàng rơi vào thế nguy hiểm. Hơn nữa ta đã sống cùng nàng, biết rõ hành động và thói quen của nàng, nên hơn ai hết ta là người thích hợp nhận vai trò này”. Nghĩ đến chỗ này, đôi tay của Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên không run nữa, trong mắt hiện ra cái nhìn kiên định, chắc nịch nói: “Ta là Quận Vương của Đại tần, phải bảo vệ giang sơn và trăm họ, ta là một người đàn ông, phải bảo vệ vợ và con ta, để ta đi!”.

Diệp Chiêu sững sờ nhìn cậu ta, như mới gặp lần đầu vậy.

“A Chiêu, bố trí chiến cục có các tướng rồi, bảo Hoắc Ngọc Lang giả giọng của nàng phát đi tín hiệu, ta chỉ cần làm tốt vai trò con mồi, kéo dài thời gian, đợi hiệu lệnh của nàng là xong”.

Cậu ta cứ nhất quyết kiên trì.

“A Chiêu, ta mới là người thích hợp nhất”.

Cậu ta lại cầu khẩn.

“A Chiêu, nếu nàng tin ta là hùng ưng, thì để ta đi, đây là khẩn cầu cả đời cả kiếp này của ta đấy”.

Có một con chim không bay, một khi đã bay thì bay vút lên tận trời cao.

Có một con chim không hót, một khi đã hót thì làm người khác kinh ngạc.

Thời gian thay đổi đã đến, phải bước ra chiến trường thôi.

Để bảo vệ vợ con giang sơn của mình, cho dù là một người đàn ông có yếu ớt thế nào đi nữa, cũng không chịu lùi nửa bước.

Chiếc áo giáp mặt thú dát bạc quá nặng, chiếc mũ bạc cửu khúc lông vũ quá nặng, dây lưng đầu hổ, cổ ý bội kiếm, chiếc áo khoác màu đen viền nhung cáo trắng, nhè nhẹ rủ xuống, che đi cơ thể yếu ớt. Đôi tay trắng xanh nhờ sự hóa trang đã biến thành màu mật ong nhẹ, cậu ta nắm chặt cây đao nặng giả tạo, hít thở gấp rút trong cái lạnh tạo ra những luồng hơi trắng nối tiếp nhau, trên trán có hai ba giọt mồ hôi chảy xuống.

Từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn ngon mặc đẹp, kêu nô gọi tì, Hạ Ngọc Cẩn từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ chạm đến thứ nào mà nặng mười cân.

Bây giờ lại gánh trên lưng khối lượng không thể gánh nổi này, ép xuống khiến cậu ta thở không ra hơi.

Diệp Chiêu im lặng buộc cái dây cuối cùng trên áo choàng cho cậu ta, trong mắt hiện lên đầy sự lo lắng.

Hồ Thanh dắt Đạp Tuyết tới, đặt dây cương vào tay Hạ Ngọc Cẩn, sau đó vỗ vỗ vào vai cậu ta, rồi quay người rời đi, tình nghĩa của những người đàn ông không phải ở trong những lời nói.

Đạp Tuyết hình như phát hiện ra không phải chủ nhân của mình, có phần sốt ruột, thở phì phì, móng cứ gõ gõ trên đất.

Hạ Ngọc Cẩn vỗ vỗ vào mông nó, miễn cưỡng nở một nụ cười tự tin: “Đạp Tuyết ngoan, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho ta, chạy ổn định một chút, đừng lắc lư. Chỉ cần không làm ta ngã, khi về sẽ tìm cho mày một con ngựa cái xinh đẹp làm vợ”.

Đạp Tuyết hí vang một cái về phía cậu ta, hình như rất khinh bỉ.

Diệp Chiêu vuốt ve đầu nó, nhìn vào đôi mắt nó, dịu dàng an ủi: “Đạp Tuyết ngoan, đừng khó chịu, anh ấy thay ta đánh trận”.

Hình như hiểu được sự lo lắng trong mắt chủ nhân, Đạp Tuyết dần dần bình tĩnh lại.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn kiên trì: “Ta ngày nào cũng cho nó ăn kẹo, thật là có hiệu quả.”

Diệp Chiêu vuốt vuốt bộ bờm trắng như tuyết, khóe miệng nở ra một nụ cười buồn bã.

Đồ ở trên người thực sự quá nặng, Hạ Ngọc Cẩn vặn vẹo một lúc, được sự giúp đỡ của mọi người, lật người lên ngựa, chạy thử vài bước, ổn ổn rồi, chắc không rơi xuống được, cuối cùng cũng yên tâm lại, quay đầu nhìn Diệp Chiêu đang đờ đẫn nhìn mình, trong lòng biết lần này ly biệt, nguy hiểm rất lớn, sống chết khó đoán, hàng trăm mối cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không nói ra được thành lời.

Diệp Chiêu chần chừ: “Ngọc Cẩn…”.

Hạ Ngọc Cẩn lập tức chỉnh ngựa bước đến cạnh cô, cúi đầu, mong chờ hỏi: “Nàng… còn gì muốn nói với ta à?”.

Diệp Chiêu cẩn thận dặn dò: “Kẻ chạy trốn khi ra trận, sẽ bị chặt đầu ngay tại chỗ”.

“Trời ạ!”. Hạ Ngọc Cẩn tức đến nỗi suýt nữa thì ngã khỏi ngựa, mắt chữ A mồm chữ O một lúc, cầm lấy roi ngựa, chỉ vào mũi cô ta mà mắng: “Khốn kiếp! Tiễn chồng mình ra chiến trường, không thấy sự lưu luyến tạm biệt, không nói những lời ngọt ngào, không thấy nước mắt nghẹn ngào không nói ra lời, không tiễn mười mấy dặm, sao lại nói kẻ chạy trốn khi ra trận sẽ bị chặt đầu tại chỗ?! Bỏ! Không bỏ không được! Đợi ông đây về sẽ bỏ người vợ chết tiệt nhà ngươi!”.

“Được, đợi chàng trở về”. Diệp Chiêu ngẩng đầu, mỉm cười một cái, sau khi cởi chiếc áo giáp lạnh giá ra, cô tiện tay khoác lên cái áo khoác lông cáo màu trắng của Hạ Ngọc Cẩn, chiếc áo