
o đối phương cả.
Bên ngoài thành Thông Dương, trong đại quân.
Lần đầu ra chiến trường, tim Hạ Ngọc Cẩn chưa bao giờ đập nhanh đến thế, áo giáp nặng trịch trên vai, tay cầm thanh trường đao, bên tai gió rít, khói lửa chiến tranh rực rỡ, giấc mộng thuở thiếu thời đã thành hiện thực mà không dám tin. Chân do cưỡi trên ngựa nên từng đợt từng đợt tê mỏi, từng thớ thịt trên vai đều mệt mỏi, đầu óc không cách nào suy nghĩ nổi, nhưng cậu vẫn ngồi rất thẳng trên lưng ngựa, học theo ánh mắt sắc bén giống như Diệp Chiêu, nhìn vào thành Thông Dương, trên mặt phảng phất vẻ của một lão tướng đã nhiều năm trận mạc, không có chút sợ sệt.
Trịnh tướng quân không ngừng đưa ra các chỉ thị bố trí, cải trang thành Trại Ngọc Lang dùng giọng của Diệp Chiêu để ra lệnh, đội tiên phong bắt đầu tấn công nghi binh.
Tất cả mọi người ai giữ phận sự người đó, đều đợi tín hiệu đưa ra, Diệp Chiêu xông đến cửa Tây, cũng là lúc tập hợp để tổng tấn công.
Khói bay lên, tín hiệu được phát đi.
Trong thành Thông Dương, tiếng giết người chấn động trời xanh, kho lương thảo lửa ngút trời. Hoàng từ Y Nặc kinh ngạc quay đầu lại, trong lòng nhận ra lại trúng vào độc kế của Diệp Chiêu, lập tức lệnh cho quân rút về phòng ngự, xem xét tình hình địch.
Có binh sỹ trấn thủ Đông thành liều chết chạy thoát, dùng chút sức lực cuối cùng báo tin, rằng tướng quân Diệp Chiêu câu kết với sứ tiết Kỳ Vương cải trang, xâm nhập vào cửa Đông, đánh vào kho lương của quân mình.
Đại Hoàng tử chưa bao giờ gặp Diệp Chiêu, không rõ cô tướng mạo ra sao, có chút hoài nghi: “Nếu Diệp Chiêu ở phía sau, tên ở phía trước là ai?”.
Đồ Ba theo Hoàng tử Y Nặc thừa cơ nói: “Kỳ Vương sứ tiết là giả, Diệp Liễu Nhi hành sự theo lệnh của Kỳ Vương sứ tiết, có thể thấy con tiện phụ đó là thích khách do Đại Tần phái tới”.
Tướng quân Nặc Nhĩ Khải đi sau đại Hoàng tử cười lớn: “Tôi thấy lạ là người đẹp làm sao lại làm việc ngu ngốc? Hóa ra có người giả truyền mệnh lệnh Kỳ Vương, lừa cô ta”. Nói trăm nghìn lần, bọn họ có chết cũng không thừa nhận Liễu Nhi có quan hệ với Đại Tần: “Đúng là cô nương đáng thương, bị người ta lừa làm bia đỡ đạn”.
Đồ Ba tức giận, lệnh cho người tiếp tục thẩm vấn tra khảo Diệp Liễu Nhi,
Đáng tiếc thay tướng quân Nặc Nhĩ Khải chỉ sợ đêm dài lắm mộng, sợ Diệp Liễu Nhi nói ra những lời không nên nói, nên đã sớm sắp đặt người, ra tay trong khi thẩm vấn, làm sao cho cô ta mau chóng chết đi.
Đại Hoàng tử hận cô ta giết chết cha mình, lại nhớ đến những ngày tháng quấn quýt mê đắm kia, phải vĩnh biệt giai nhân, lòng đau như cắt. Vì sự tự tôn của nam nhi, anh ta tự thuyết phục mình tin theo lời của tướng quân Nặc Nhĩ Khải, chắc như đinh đóng cột rằng Diệp Liễu Nhi bị người ta lừa gạt, mới ra tay, cuối cùng vẫn bảo vệ mình, chịu đựng sự đánh đập cũng không khai ra những lời có hại cho anh ta. Cho nên, anh ta mang tất cả thù hận chất lên người Hoàng tử Y Nặc và Kỳ Vương. Nếu như không phải hai tên cẩu tạp chủng này, sự việc đâu tệ đến mức này?
Hoàng tử Y Nặc không để ý đến tâm sự của huynh trưởng, anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Chiêu trong đại quân, nói: “Mở cửa thành, điểm binh, nghênh chiến trực diện”.
Đại Hoàng tử lắc đầu: “Trước sau đều có địch, rút”.
Hoàng tử Y Nặc nói: “Diệp Chiêu ở phía trước có lẽ là giả, chỉ cần vạch trần bộ mặt thật, lòng quân chắc chắn sẽ bị lung lay, có thể thừa thắng truy đánh, đây là cơ hội tốt nghìn năm hiếm có”.
Đại Hoàng tử kiên quyết làm trái lại với anh ta: “Diệp Chiêu ở phía sau lẽ nào không có khả năng là giả mạo? Không thể mang người của bộ tộc vào nguy hiểm được!”.
“Ngươi muốn rút, cứ rút!”. Hoàng tử Y Nặc không để ý Đại Hoàng tử, dẫn tướng sỹ của mình theo, mặc áo giáp, ưỡn người nghênh chiến.
Tướng quân Nặc Nhĩ Khải vội vàng hỏi: “Đại Hoàng tử, chúng ta làm sao đây?”
“Ngang ngạnh!”. Đại Hoàng tử vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ đột nhiên cười nhạt: “Nhờ vào trận này cho hắn chết chẳng phải càng tốt sao? Chúng ta tập hợp quân lính tinh nhuệ, tìm người mang theo cả những thủ lĩnh bộ tộc đang hôn mê đi, rút theo cửa Nam!”.
Từ cửa Đông đến cửa Tây, tốc độ chậm hơn so với dự tính, Hạ Ngọc Cẩn đợi mãi chưa thấy Diệp Chiêu đến, lại thấy Y Nặc Hoàng tử bất ngờ mở cửa thành, dẫn thiết kỵ Đông Hạ, khí thế ngút trời, đánh địch chính diện. Trong lòng anh ta rất lo lắng, cán đao trong tay ướt đẫm. Trong đầu cứ vẳng lên ba chữ “làm sao đây”.
“Quân địch tiến công, nhất định phải nghênh tiếp”. Trịnh tướng quân dứt khoát nói: “Mời chủ soái ra lệnh”.
Nhưng, trên vai là bộ áo giáp không cách nào động đậy được, dưới là con tuấn mã không quen thuộc, trên tay là thanh đao giả chỉ cần đụng vào là gãy.
Quận Vương gầy yếu phải chiến đấu thế nào đây?
Nếu nghênh chiến, chân tướng của chủ soái giả mạo sẽ bị lộ, phải làm thế nào?
Nếu không nghênh chiến, chứng tỏ chủ soái nhát gan, tình hình sẽ càng xấu hơn.
Thời gian không thể kéo dài được.
Tướng quân và cận vệ vây quanh Hạ Ngọc Cẩn rơi vào sự hoang mang tột cùng, người thông minh đã có thể dự cảm được cục diện lòng quân lay động, binh bại như núi đổ.
Ai có thể tránh được sóng dữ?
“A Chiêu nói với