Insane
Tướng quân ôm với, muốn ngủ rồi

Tướng quân ôm với, muốn ngủ rồi

Tác giả: Thiên Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321490

Bình chọn: 8.00/10/149 lượt.

m này vĩnh viễn không thay đổi, đợi đến lúc nhân duyên hội ngộ, dù có quả báo vẫn chấp nhận đảm đương. Châu Ngọc, cho dù yêu nàng, sẽ làm ta gặp kiếp nạn báo ứng gì, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng”.

Nàng giật mình, nam nhân này yêu nàng đến sâu đậm tột cùng?

Chương 12

Một chuyến ra ngoài phong ba, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua. Nhưng Sở Châu Ngọc vẫn như cũ không cam lòng, cò kè mặc cả với Tiêu Trì Chi.

“Nếu đợi cho chàng bình định giặc cỏ rồi, chàng cũng không thể đóng cửa nhốt ta như phạm nhân, chỗ nào cũng không cho ta đi được”.

“Cái này….”. Tiêu Trì Chi do dự.

“Thế nào, ta là thực yêu chàng, nếu chàng không hạn chế tự do của ta, ta sẽ càng yêu chàng hơn”.

“………”. Trong lòng tướng quân bắt đầu giãy giụa, thật lâu sau, rốt cuộc gian nan gật đầu chấp thuận.

Sở Châu Ngọc cười như con mèo tinh. “Hi hi, ta biết chàng tốt nhất. Nhưng mà… Ách, Tuyệt Thanh, ta còn một việc muốn nói với chàng”.

“Chuyện gì?”.

“Ta….. Ta…….”. Nàng “ta” vài tiếng, rốt cuộc phát hiện ra nguyên lai nói thật lòng cần rất nhiều dũng khí a.

“Ân?”. Hắn khí định thần nhàn chờ nàng tiếp tục.

Sở Châu Ngọc nhắm tịt hai mắt lại, một lời nói ra hết. “Ta kỳ thật lúc trước vào phủ tướng quân là có mục đích riêng”. Chuyện này hắn sớm muộn cũng biết, tốt hơn hết nàng nên sớm một chút thẳng thắn nói ra.

“Ta biết!”. Thanh âm của Tiêu Trì Chi không một gợn sợ hãi.

Cái gì? Nàng đột ngột mở to mắt ra. “Chàng có biết?”.

Hắn vuốt cằm.

“Làm sao chàng biết?”. Nàng vẫn còn nghĩ mình giấu rất tài.

“Lúc nàng và ta đi khấn miếu Quan Âm, ta phát hiện ra nàng quen biết Sở Mộ Tài, vì thế liền phái người đi điều tra một chút, biết được nàng nguyên lai là biểu muội của Sở Mộ Tài, nữ nhi của lão bản Duyệt Tẩm trà quán”. Hắn giống như đang nói về một chuyện thực bình thường.

Sở Châu Ngọc lúng túng há hốc mồm. Thiên! Khi đó, hắn… hắn đã phát hiện ra!

“Vậy chàng có biết ta vào phủ vì cái gì không?”. Nàng hỏi.

“Không biết”. Hắn lắc đầu.

“Không biết mà còn dám lưu ta lại trong phủ? Không lẽ chàng không sợ ta là sát thủ người khác phái tới sao? Hoặc giả như ta muốn tìm chàng báo thù gì đó?”. Sở Châu Ngọc oa oa hét lớn, kẻ gian trong thiên hạ này muốn lấy mạng Tiêu tướng quân hắn, có rất nhiều.

“Nhưng nàng không phải”.

“…………………..”. Nàng bị nghẹn không nói được gì. “Chẳng lẽ chàng không tò mò muốn biết mục đích ta vào phủ để làm gì?”.

“Không hiếu kỳ”.

Ba chữ đơn giản, như cục đá rớt trúng đầu nàng, gục xuống đất, ngay cả muốn tiến thêm một bước giải thích cho hắn mục đích “bất lương” kia cũng không còn. “Chàng xác định chàng thực yêu ta?”.

“Đương nhiên”. Hắn thân thủ đem nàng kéo gần bên người. “Vô luận nàng có mục đích gì, ta cũng không để ý, nếu nàng cần ta giúp nàng đạt được nó, ta cũng sẽ giúp nàng”.

Thanh âm của hắn phả vào tai nàng, lọn tóc đen nhánh phơ phất trong gió, chạm vào hai má nàng. Sở Châu Ngọc bỗng dưng đỏ mặt. Được rồi, tuy hay người đã ở chung rất lâu, nhưng đối với hắn, nàng vẫn dễ dàng đỏ mặt tim đập loạn.

“Đừng… Đừng tựa vào ta gần như vậy!”. Nàng nhịn không được kháng nghị. Chỉ có thể trách bộ dạng mỹ nam của hắn, mà sức chống cự đối với mỹ nam của nàng là hữu hạn a.

“Vì sao ta không được tới gần?”. Mặt hắn càng áp sát vào mặt nàng, chóp mũi cơ hồ đụng vào chóp mũi nàng.

Bùm!

Sở Châu Ngọc cảm thấy mặt nóng muốn chết, chóp mũi quẩn quanh hơi thở của hắn, đôi mắt đen như mực, làn da láng mịn, mũi thẳng cao, bàn môi thản nhiên, tất cả đều làm cho nàng…

Trong mũi đột nhiên trào ra hai cỗ nhiệt lưu, tí tách chảy xuống. Sở Châu Ngọc nhìn mặt Tiêu Trì Chi biến sắc, nàng lập tức thân thủ đưa tay sờ lên mũi. Ngón tay dính máu vẫn đang ấm.

Thiên a! Không lẽ, nàng cư nhiên vì nhìn hắn mà chảy cả máu mũi?!

“Ngẩng đầu lên”. Tiêu Trì Chi vội vàng nói.

“Nga… Hảo”. Sở Châu Ngọc nhanh ngước mặt lên, lập tức giải thích nói. “Ta không phải là người dễ chảy máu mũi đâu, ta tuyệt đối không phải vì chàng đẹp trai quá, xem ngây người nên mới chảy máu mũi…”.

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, cái này còn không phải đang giấu đầu lòi đuôi!

“Ta biết”. Tay hắn bắt mạch cổ tay nàng.

“Chàng thật sự biết?”.

“Đúng”.

“Ách… Vậy là tốt rồi”. Nàng chột dạ nói. Đầu bắt đầu có chút hỗn loạn, là do chảy máu sao? Mí mắt cũng như vậy, ngày càng trầm trọng. Thân thể giống như mệt chết đi, nàng không nhịn được khép mắt lại. Thật muốn ngủ……..

——— —————— —————— ————————-

Đại phu nổi tiếng nhất Sùng Châu giờ phút này đang tiếp tục cố gắng bắt mạch cho Sở tiểu thư hôn mê trên giường. Bắt mạch càng lâu, sắc mặt đại phu càng khó coi, mồ hôi lạnh cũng đổ càng nhiều.

Bắt mạch xong rồi, đại phu quỳ gối trước mặt Tiêu Trì Chi, sợ hãi nói. “Tiểu dân chỉ chẩn đoán ra Sở cô nương bị trúng độc, nhưng trúng loại độc gì, tiểu dân kiến thức nông cạn, không thể chẩn ra”.

Tiêu Trì Chi sắc mặt âm u, đi đến bên giường nhìn Sở Châu Ngọc đang hôn mê. Khóe mắt, lỗ tai nàng đã bắt đầu xuất huyết. Trúng độc! Rốt cuộc vì sao trúng độc? Trong tướng quân phủ, nàng ăn cái gì, uống cái gì cũng đều có chuyên gia thử độc, trừ phi….

Trong đầu T