Insane
Tuyết Đen – Giao Chỉ

Tuyết Đen – Giao Chỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322693

Bình chọn: 9.5.00/10/269 lượt.

c Vương thì đỏm dáng và hào hoa hơn nhiều. Thế nhưng chỉ bên cạnh Vạn Độc Vương, Đông Tử mới vừa thấy an tòan, thân quen vừa thấy hồi hộp kinh khủng.

Vạn Độc Vương chấm thuốc cho Đông Tử xong, hai người lại chẳng biết nói gì làm gì. Tuy có nhiều lời để nói nhưng đều ngại ngùng không biết bắt đầu thế nào.

“cám ơn anh” cuối cùng Đông Tử phá tan im lặng. “vết thương trên cổ của anh sao rồi?”

Đông Tử muốn biết có phải từ khi bị bắn mà giọng Vạn Độc Vương nghe cứ khàn khàn không.

“Cũng không có gì nhiêm trọng… con bé Tường Vy lúc chăm sóc vết thương đang bị viêm họng cho nên khi tỉnh lại tôi cũng bị lây đó mà” Vạn Độc Vương giải thích.

“Vết thương của anh chảy máu kìa” Đông Tử chỉ.

Ra lúc đánh nhau với Gia, bị đấm trúng, vết thương còn mới nên tóet ra. Vậy mà nãy giờ không hiểu sao Vạn Độc Vương không cảm thấy gì hết. Đông Tử nhắc mới thấy đau.

“Tiểu thư Đông Tử thay băng giúp tôi nhé!” Vạn Độc Vương đề nghị.

Đông Tử gật đầu. Đông Tử gỡ băng ra, thấy vết thương trầm trọng lắm, vẫn chưa lành, lại bị Gia đánh vào thêm. Đông Tử vừa bôi thuốc vừa cứ sợ chạm vào làm Vạn Độc Vương đau. Vạn Độc Vương thấy thế cười “không sao đâu… tôi bị thương quen rồi, Đông Tử cứ băng bó bình thường đi”

“Không đau thật?”

“Không”

“Lúc bị bắn cũng không đau luôn?”

“À… Không!”

Dĩ nhiên lấp liếm không thể công nhận thật sự đau lắm. Lúc bị bắn xong, về Họa Hồn Cung, Vạn Độc Vương cứ nghĩ sẽ chết trên đường. Vừa đau, vừa bị mất máu, vừa mất rất nhiều công lực dùng hồi hồn độc và phong vũ chưởng, cả người sức lực cạn kiệt, không thở được. Tai không nghe được gì chỉ có tiếng tim hắn đập dồn dập trong lòng ngực.

Đến được bậc thềm Họa Hồn Cung, đầu óc quay cuồng, cả người lạnh cóng, rồi bất tỉnh luôn trong suốt mấy ngày không biết gì hết. Lúc mê man chỉ nhớ lóang thóang hình ảnh bế Đông Tử ra khỏi hòm và cái vụ hôn ấy. Khi tỉnh lại sau nhiều ngày, cả người ướt mồ hôi và chắc trong lúc hôn mê có buột miệng nói gì mà thức dậy đã thấy Tường Vy và Luân Hồi Giáo Chủ gương mặt nghiêm trọng:

“Đông Tử là cao thủ phương nào?”

Vạn Độc Vương vừa mở mắt, Tường Vy và Luân Hồi Vạn Độc đồng lọat hỏi. Kẻ nào trong giang hồ có khả năng đả thương Vạn Độc Vương lại khíên hắn trong cơn mê thầm gọi tên?! Đông Tử là ai? Cao nhân Đông Tử đến từ phương nào? Võ công tuyệt học Đông Tử đến mức nào? Sao lại đả thương Vạn Độc Vương, có phải dự định gây hấn với Vạn Độc Giáo và Sinh Tử Dược Cốc hay không?!

Chưa bao giờ Vạn Độc Vương rơi vào tình huống khó xử như vậy.

Bù lại, bây giờ, có Đông Tử bên cạnh băng bó vết thương trên cổ cho, bàn tay nho nhỏ thỉnh thỏang chạm vào da và gương mặt ngây thơ, dễ thương của Đông Tử lại chỉ cách chưa đến 1 xỏai tay.

Đông Tử dịu dàng kinh khủng. Một người lạ mặt, vì Vạn Độc Vương nên trúng độc, vậy mà ngày đó vẫn ở lại chữa thương giùm, không đòi hỏi gì. Từ khi vào Vạn Độc Giáo đến nay, chưa ai dịu dàng với Vạn Độc Vương đến như vậy. Tường Vy cũng lo lắng, nhưng Tường Vy chỉ như đứa em gái. Một mặt chăm sóc, một mặt vòi vĩnh, một mặt chiếm hữu và đa phần lợi dụng thời cơ Vạn Độc Vương bất cẩn mà đầu độc thử tài. Gia thì xưa giờ chỉ ganh tị vì phong vũ châu. Chỉ người dưng nước lã như Đông Tử lại có nhiều cử chỉ chăm sóc.

Đông Tử cũng dễ thương. Con gái bình thường, không đẹp quá sức, không đanh đá quá sức, cũng không hiền lành quá sức. Không phải lọai tiểu thư mềm yếu lúc nào cũng cần bảo vệ, chiều chuộng, cũng không phải yêu nữ thích đe nạt. đày đọa người khác như Tường Vy. Đông Tử là lọai con gái khiến người ta vừa có thể ôm vào lòng chìu chuộng, vừa có thể giả vờ làm nũng để cô nàng chìu lại.

Vạn Độc Vương khi ở cạnh Đông Tử cũng thấy thanh thản lắm. Mọi chuyện đánh nhau, thương tích cứ như trôi vào quá khứ. Chỉ có quan trọng hiện tại, Đông Tử đang ở kế bên, ngồi đối diện trước mặt băng bó vết thương cho, chỉ cần cúi gần một chút có thể chạm vào đôi môi mềm mại của Đông Tử. Nếu mà làm thế… hôn môi Đông Tử, Đông Tử lúc này không bất tỉnh nên sẽ hôn lại. Khi hôn Đông Tử ngọt ngào, Vạn Độc Vương sẽ chạm tay vào mặt vúôt ve làn da mềm mại, cái má phính kia, cái cổ cong cong. Và….

“Phong ca, đừng cúi đầu xuống như vậy không băng chặt được đâu!” Đông Tử đột ngột nói.

Vạn Độc Vương chớp mắt, thở dài, ngẩng cổ lên trần. Vết thương như xát muối, đau đến tận tim. Dù thế nào, Đông Tử chỉ là người thường, không thể “có tình cảm” được.

Nhưng…

Một nam, một nữ trong một phòng giữa đêm vắng như vầy nguy hiểm thật!

Đông Tử thì ngây thơ, nhưng Vạn Độc Vương là con trai. Ngay từ đầu đã bị thu hút, nói gì lúc này ở riêng trong phòng. Nhất là khi Đông Tử mặc áo của Vạn Độc Vương, trông càng thu hút hơn. Thu hút ở những chi tiết rất khó ngờ như ở sự tương phản giữa bình thường khi Vạn Độc Vương mặc và khi cô Đông Tử nhỏ người khóac vào trông xúng xính ngộ. Khi lớp vải phủ nhẹ lên cặp vai tròn, cơ thể của Đông Tử rất trái ngược với khi Vạn Độc Vương mặc chính cái áo đó vừa khít bờ vai ngang.







….

Lại nghĩ linh tinh!

Tuyệt đối không thể 2 mình 1 phòng được!!!! Biết làm thế nào?

“Đông Tử có thích xem đom đóm không?” Vạn