
hoàng tước không phải chim sẻ thì phải.
Lưu Phất Lăng trầm mặc. Nếu mẫu thân sớm biết kết quả của việc dùng hết bao nhiêu mưu đồ toan tính chính là phải đổi bằng tính mạng của chính mình, liệu bà còn một lòng muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hay không?
Lưu Phất Lăng nói: “Ngươi thua, ngươi phải làm một việc cho ta.”
Lưu Hạ có vài phần cảm khái, “Rất không công bằng, năm đó thần đã mười một tuổi, cho dù tướng mạo lúc lớn lên có thay đổi, nhưng đều có nhiều điểm có thể nhận ra được, mà hoàng thượng lúc ấy mới có bốn tuổi, dung mạo so với khi trưởng thành đương nhiên là khác biệt rất lớn. Hoàng thượng nhận được ra thần, thần không nhận ra hoàng thượng, thực bình thường.”
“Ngươi nghĩ rằng khi ta nhìn thấy ngươi mới nhận ra ngươi sao? Sau khi ngươi rời đi, ta đã dụng tâm học vẽ tranh với tiên sinh, sau một năm đã có chút thành tựu, lập tức vẽ chân dung ngươi, dự định lén đi thăm dò. Nhưng không thể tưởng tượng, cung nữ thu dọn thư phòng của ta, mới vừa nhìn đến bức chân dung ngươi đã nhận ra ngươi, cười nói với ta ‘Điện hạ, bức tranh mặc dù rất đẹp, nhưng chưa họa ra được phong thái của Hạ Nô đâu!’. Ta đã xé nát bức tranh ngay lập tức.”
Lưu Hạ không nói gì, giống như chuyện hồi đó chính là một người lớn thì không coi trọng lời nói của trẻ con, hắn hoàn toàn không quá để tâm tới lời hứa hẹn đó.
“Nếu ngươi thật muốn biết ta là ai, bằng thân phận của ngươi đi thăm dò, sẽ không quá khó khăn. Ngày đó có mấy đại thần mang theo nhi tử tiến cung, lại có được mấy đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi?”
Lưu Hạ áy náy, “Là thần không đúng, thần thua. Xin hoàng thượng phân phó, thần nhất định tận lực thực hiện lời hứa.”
Lưu Phất Lăng nói: “Ngày đó ta đánh cược với ngươi như vậy, là muốn một ngày kia, nếu ngươi biết ta là ai, nhất định sẽ không nguyện ý làm bằng hữu của ta, cho nên ta nghĩ nếu ta thắng, ta có thể yêu cầu ngươi làm bằng hữu của ta. Gần mười bảy năm trôi qua rồi, ta vẫn giữ yêu cầu này, muốn ngươi làm bằng hữu của ta.”
Lưu Hạ trầm mặc, thật lâu sau, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng minh giám, thần nguyện làm nhàn vương*.”
*Nhàn vương: vương gia nhàn tản, ý nói không muốn tham gia thế sự.
Năm đó, cậu bé dưới tàng cây hạnh tuy rằng sớm thông tuệ, hiểu được trong lời nói có thiết lập bẫy, nhưng không biết giữa người với người, có một số khoảng cách là không thể vượt qua.
Lưu Phất Lăng tựa hồ không nghe hiểu Lưu Hạ đã dùng từ “Nhàn” chứ không phải là “Hiền”, hắn phất phất ống tay áo, xoay người rời đi, “Hy vọng thời gian này ngươi ở Trường An, làm cho trẫm có thể nhìn thấy tài năng tế thế an bang* mà ngươi ngày đó trên cây hạnh đã nói tới. Đúng rồi, bởi vì nơi này không có người ở, trẫm thích sự thanh tĩnh ở nơi này, sau lại thường đến nơi đây dạo chơi, nghe lão thái giám ở điện này nói, Chiêu Dương Điện từng là nơi ở của Lý phu nhân.”
*Tế thế là giúp đời, an bang là làm cho đất nước yên ổn, chỉ những việc lớn lao giúp dân giúp nước.
Khi mấy người Vân Ca và Hồng Y cười nắm tay nhau bước vào, chỉ thấy Lưu Hạ một mình ngồi dưới tàng cây hạnh, hoàn toàn không có vẻ phong lưu ngang ngạnh thường ngày, vẻ mặt ngơ ngác, lại có vài phần thống khổ.
Tứ Nguyệt hơi có chút thái độ thù địch trừng mắt nhìn Vân Ca, lại quan sát Lưu Hạ, vừa định tiến lên gọi “Vương gia”, Hồng Y lại kéo kéo ống tay áo của nàng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.
Hồng Y nhìn Lưu Hạ chăm chú, trong mắt là sự thấu hiểu, dường như hoàn toàn hiểu được lúc này Lưu Hạ đang nghĩ gì. Trong mắt nàng chậm rãi hiện lên một tầng nước mắt, ngay khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, nàng nhân lúc cúi đầu dụi mắt, lau nước mắt đi. Tới khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã là một nụ cười dịu dàng. Nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lưu Hạ quỳ xuống, cầm lấy bàn tay Lưu Hạ. Lưu Hạ thấy nàng, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt tươi cười của nàng, giống như muốn tìm kiếm sự ấm áp trên gương mặt tươi cười đó, sau một hồi lâu, hắn lộ ý cười, ý cười kia chậm rãi mang theo sự ngang ngạnh và không chút quan tâm, cuối cùng biến thành dáng vẻ Vân Ca quen thuộc.
Vân Ca xoay người muốn lặng lẽ rời đi, lại nghe thấy Lưu Hạ gọi nàng: “Vân Ca, ngươi quay lại, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Lưu Hạ bảo Tứ Nguyệt và Hồng Y đều lui ra, mời Vân Ca ngồi vào đối diện hắn, “Sau đây ta sẽ hỏi một chuyện rất quan trọng đối với ta, ngươi nhất định phải nói thật với ta”. Nói xong từ “quan trọng”, hắn lại cười đến ba lăng nhăng như trước.
Vân Ca nhìn vào ánh mắt trong trẻo của hắn, trịnh trọng gật gật đầu.
“Khi còn nhỏ ngươi có quen hoàng thượng hay không? Các ngươi không phải là đã quen biết lúc ở Tây Vực đấy chứ?”
Vân Ca sửng sốt, tuy rằng nàng đã nói với Hứa Bình Quân nàng và hoàng thượng lúc nhỏ đã có quen biết, nhưng chưa từng nói qua là nàng và hoàng thượng quen biết nhau như thế nào, ở đâu, sau một lúc, nàng đáp: “Đúng vậy.”
Lưu Hạ lắc đầu cười khổ, thì thào tự nói, “Hóa ra ta nghĩ sai toàn bộ rồi! Vẫn tưởng Tam đệ. . . Khó trách. . . Khó trách. . . Hiện tại rốt cục hiểu được . . .”
“Ngươi nghĩ sai chuyện gì rồi?”
Lưu Hạ cười nói: “Ta đã nghĩ sai một chuyện rất quan trọng, có lẽ sẽ tạo thành sai lầm