
trong tay ra ngoài.
“Ôi!”
Một cung nữ đang lén lút lẻn tới bị ném trúng lập tức rụt trở về.
“Hoa thập tượng*.”
*Trong đấu cờ tường, khi hai quân sĩ tượng hoặc sĩ tướng cùng liên hợp phòng thủ, tách ra hai bên tả hữu thì gọi là Hoa thập tượng.
Vân Ca nhẹ giọng hạ lệnh, Lưu Thích và nàng lập tức tách ra hai bên tả hữu, đều tự nghênh chiến, đánh lui hai cung nữ định tấn công hai góc tả hữu của hai người.
“Lặc đạo*.”
*Hai đường thứ tư và thứ sáu(ngay sát khoảng giữa hay vẫn gọi là sông trên bàn cờ tướng) trông như thể hai xương sườn nên gọi là lặc đạo(lặc: xương sườn, đạo: đường), đây là đường quan trọng cần khống chế khi chơi cờ.
…
Lưu Tuân dùng thuật ngữ cờ tướng, mỗi câu của hắn, Hứa Bình Quân và nhóm cung nữ đều có thể nghe được, nhưng chỉ không rõ Lưu Tuân rốt cuộc là chỉ phương hướng nào, lại là loại chiến thuật nào, cho nên nghe được cũng chỉ để đó mà thôi. Dưới sự chỉ huy của Lưu Tuân, Vân Ca và Lưu Thích địch không động, ta cũng không động. Nhưng một khi kẻ địch động, bọn họ lúc nào cũng có thể ra tay sau nhưng đều đánh trả được đối phương.
Hứa Bình Quân không phục, gào lên: “Hoàng thượng, quân tử xem chơi cờ không được nói.”
Lưu Thích sốt ruột, lập tức ló đầu ra hét lớn: “Phụ hoàng là lấy mạnh trợ yếu, hành động của hiệp khách!”
Vân Ca muốn ấn đầu nó xuống, đã chậm một bước, một hòn tuyết xoay tít bay tới đập vào đầu của nó.
Lưu Tuân cười ha hả: “Rõ thật là Hổ nhi khờ! Trúng chiêu giương đông kích tây, dụ rắn ra khỏi hang của mẹ con rồi.”
Mặc dù không nhìn thấy Hứa Bình Quân, nhưng tiếng cười vui vẻ của nàng bay bổng vào tận trong rừng. Lưu Thích nhìn thấy dáng vẻ của cha mẹ, cũng cao hứng cười rộ lên, càng ra sức ném tuyết. Trận “Đại chiến trong tuyết” này mãi tới thời gian ăn tối mới giải tán. Lưu Tuân long tâm vô cùng vui vẻ, tính ham chơi được khơi ra, dứt khoát phân phó ngự trù chuẩn bị tiệc tối, cho đòi đại thần đi theo cùng gia quyến của bọn họ tới thưởng tuyết phẩm rượu, ngắm mai ngâm thơ.
Quân thần vui chơi huyên náo tới tận đêm khuya, mới tận hứng ra về. Mạnh Giác và Vân Ca một trước một sau trở lại trong phòng, đều tự đi nghỉ ngơi. Vân Ca đã mệt lả cả người, nhưng lại không hề thấy buồn ngủ, đi đi lại lại ở trong phòng, tỉnh thoảng lại ho khan một tiếng. Mạnh Giác cũng không ngủ được, nghe thấy phòng sát vách thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ho khan, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh trăng, mặc cho gió lạnh tạt vào mặt.
Lúc canh một, Tam Nguyệt đã vội vàng chạy tới, bước đến trước cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Vừa nhận được bồ câu đưa tin của sư đệ, Đại công tử đã ra khỏi Trường An, lễ vật công tử phân phó đưa cho Đại công tử, sư đệ cũng đã đưa đến.”
Mạnh Giác gật gật đầu, Tam Nguyệt lặng lẽ lui ra. Mạnh Giác tới gõ cánh cửa phòng Vân Ca.
“Ai?”
“Là ta, có chuyện muốn nói với nàng.”
Vân Ca mở cửa ra, không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Lưu Hạ đã ra khỏi Trường An”
Sống lưng vẫn thẳng đứng của Vân Ca đột nhiên mềm nhũn, nàng vịn vào khung cửa, dường như đứng cũng không vững: “Ngươi làm thế nào mà biết được?”
“Tứ Nguyệt cũng coi như là người của ta, chẳng lẽ nàng hi vọng ta ngồi nhìn nàng ấy đi vào đường chết? Những chuyện sau này nàng cũng không cần quan tâm thêm nữa, Lưu Hạ võ công cơ trí cũng không kém hơn so với Lưu Tuân, hắn thua là do không thể dứt khoát và tàn nhẫn.”
Vân Ca vẻ mặt ảm đạm: “Hiện tại Lưu Hạ không phải là Đại công tử năm đó nữa rồi, bây giờ rốt cuộc cũng không rõ là hắn say hay tỉnh nữa.”
Mạnh Giác thản nhiên nói: “Ta đã sai người chuyển quan cữu của Hồng Y cho Lưu Hạ, dù cho hắn có say chết ở trong hũ rượu, cũng phải bò ra.”
Vân Ca mơ hồ hiểu được vài phần nguyên nhân vì sao lại Lưu Hạ biến thành như vậy, trong thương xót cũng suy đoán ra được chủ ý của Mạnh Giác, không tồi! Lưu Hạ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấy nhiễu Hồng Y. Vân Ca lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi không muốn tiền đồ rộng mở của ngươi bị hủy, tốt nhất nên trở về mà ngủ đi.”
Nàng đóng cánh cửa lại rầm một tiếng. Nàng tính toán thời gian, còn có thể đủ để ngủ một hai canh giờ, nên lập tức đi tới giường. Về phần ngày mai phải làm thế nào, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải dưỡng tinh thần trước đã.
Mạnh Giác lẳng lặng đứng đó một lát, xoay người trở về phòng. Nửa đêm, Lưu Tuân đang ngủ say, Hà Tiểu Thất vội vội vàng vàng chạy tới tẩm điện. Lưu Tuân lập tức tỉnh giấc, khó chịu hỏi: “Chuyện gì?”
Hà Tiểu Thất vừa dập đầu, vừa bẩm tấu: “Nô tài nhận được thư Tuyển Bất Nghi đại nhân chuyển tới, nói… Nói đã thả Lưu Hạ ra khỏi Trường An.”
“Cái gì?”
Lưu Tuân đột nhiên ngồi dậy, giật mạnh tấm mành, tức giận trừng mắt nhìn Hà Tiểu Thất. Hà Tiểu Thất cố gắng kiềm nén sợ hãi, lặp lại một lần lời của Tuyển Bất Nghi. Lưu Tuân chân trần nhảy xuống giường, đi vài bước đến trước vách tường, mở ngăn bí mật ra, lệnh bài trong hộp đã bị trộm mất không thấy đâu. Sắc mặt hắn xanh mét, trong mắt vừa đau thương lại vừa oán hận, giọng nói cũng lạnh lẽo thấu xương: “Ta muốn đầu Lưu Hạ.”
“Vâng”. Hà Tiểu Thất dập đầu, vội vàng đứng dậy, lật đật lao ra bên ngoài.
Lưu Tuân bi thương p