Teya Salat
Vị Đắng Ngọt Ngào

Vị Đắng Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322562

Bình chọn: 9.00/10/256 lượt.

g những người ở đây không nói gì cả bởi họ biết cô thân với ông chủ nên chả dại gì mà đụng vào.

-Chào cháu! Cháu không sao chứ?Là ông TRần.Cô ngẩng lên nhìn ông lão, mỉm cười thay cho câu trả lời,vài vết thâm hiện rõ trên khuôn mặt.

-Ta biêt hết mọi chuyện rồi.Thay mặt cho Di Thanh ta xin lỗi cháu.Con bé được nuông chiều từ nhỏ nên…nên..,

-Thôi cháu đi làm đây! Linh Linh ngắt lời ông, đi ra phía quầy kem.



-Ta xin lỗi! tha lỗi cho ta nhé!Ông khẽ nói một mình,có lẽ không đủ can đảm để nói với cô.



-BÀn 3

-Bàn 5!

-Lên tầng 5 lấy ít bột kem đi Linh Linh!



1h chiều…

Linh Linh lau vội mấy giọt mồ hôi,ngồi xuống bàn ăn.Ông Trần bưng khay thức ăn xuống ,đặt lên bàn.

-Ta ngồi đây được chứ?

Im lặng…

-Tối nay…Ông ngập ngừng…-Cháu có tới dự không?

-Có! Cháu sẽ đi!

-Cháu sẽ không sao chứ?

-Không …Hoặc ít nhất là chưa!



-Ồ!…Ồ! …Là là Kest!-một cô nhân viên la lên .Ngay sau đó là hàng chục ánh mắt đổ về phía cửa tiệm.

Không gian ngừng lại…

Cả cửa hàng kem như bị đông cứng…

Tại sao…luôn cố dặn lòng phải quên…mà khi anh xuất hiện…trái tim cô lại nhói lên…

Ông Trần đứng lên tiến về phía Kest.DI Thanh đang hớn hở khoác tay anh…

Rất nhanh ,ông liếc mắt về phía Linh Linh đang ngồi.Cảm thấy Kest khó có thể nhận ra,ông mới mời anh vào.

-HÌnh như là Di Thanh phải không?

-Đúng rồi! Cô ta thật đẹp!

-THế mới hợp với Kest chứ!



-Hai cháu đến đây có việc gì vậy? Ông Trần hỏi.

-Đặt bánh kem cho bữa tiệc tối nay! Hôm nay rất quan trọng nên cháu muốn tự tay ông làm.DI thanh hào hứng-Hôm nay ,cháu và Kest đã đi rất nhiều nơi,rất vui! PHải không anh?

Linh Linh cắn chặt môi,cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức,nhưng lại không thể…CHỉ cần cô đi ra sẽ thu hút sự chú ý của bao người trong đó có cả anh…

Bỗng điện thoại của cô reo vang…-là của Tiểu Long! Cô vội vàng tắt chuông,cúi mặt xuống…

Lại một cuộc nữa…TỪ chối…

Một cuộc nữa…

Linh Linh tắt

Cô thả mình lên giường…

Có lẽ hai tháng là quá ngắn để quên đi tất cả…

Càng xa…dường như lại càng nhớ…

Anh…ba…K.E.S.T…

Chiếc máy tính trên bàn báo giờ theo một giai điệu nào đó…

Dòng chữ “Long Linh” được cài đặt nhấp nháy quanh màn hình.

“-Có thấy anh giỏi không? Đẹp đấy chứ nhỉ? Đến giờ là nó gọi em dậy,từ nay khỏi lo đi học muộn nữa nhé…”

Chiếc máy này, Tiểu Long đã mua ngay khi anh nhận được tiền hợp đồng từ NI tặng cô.

Khóe mắt chợt cay cay…

-“Rầm…Rầm…Rầm…”

-Chị Hiểu Minh ! Chị Hiểu Minh ! Chị ngủ rồi à?Dậy mở cửa cho em nào! Sao người lớn không hay giữ lời vậy nhỉ? Đã bảo là qua phòng em mà!

Linh Linh bật dậy, chỉ có Hàn Quân là kẻ to gan lớn mật dám to tiếng ở nơi này.Bà chủ ở đây rất khó tính nhưng với cậu ta thì không bao giờ…thậm chí tốt đến dễ sợ.

-Đấy! Có thế chứ! Chị làm gì trong mà lâu thế ? Đi thôi,em vừa mới nấu xong.

Căn phòng nhỏ bình thường im bặt nay như rộn hẳn lên.

Hàn Quân ngồi vào một cái ghế nhỏ cạnh bàn. Cậu tìm một thứ gì đó hay ho,đôi mắt chợt dừng lại trước màn hình máy tính.

-Đây là đời mới nhất mà, đắt lắm đấy!

Linh Linh đứng dựa lưng vào tường nhìn chàng trai trước mặt mình…như một chú rối…rồi tự cười…

-Xóm trọ nghèo mà có máy này là chuyện hiếm thấy,không phải của chị đúng không?

-Sao cậu lại hỏi vậy?

-Thì tiền mua máy đủ cho chị thuê một phòng trò to lớn và đẹp hơn thế này nhiều trong 3 năm luôn. Hàn Quân sờ nhẹ lên máy.-Nên…chắc là của bạn trai rồi

Cô gật đầu,ánh đèn hắt vào tấm rèm xanh bay bay bên cửa sổ.

Trông Hàn Quân gì cũng tỏ vẻ khờ khạo nhưng hai tháng ở cùng thì chưa cái gì mà cậu ta không biết làm.

-Trời! Đã về ra mắt gia đình rồi cơ à? Cậu ta vừa nói vừa chỉ vào bức ảnh cô chụp cùng ba và anh trai.

-Tiểu Long ! Linh Linh hoảng hốt, cô quên mất nếu Hàn Quân phát hiện ra Tiểu Long thì sẽ khó giải thích.

-Chị nói gì vậy…Em thấy bạn trai chị giống ca sĩ Hoàng Long thật…

Hàn Quân ngừng lại một giây…

Lo lắng…

-Ha Ha ,hóa ra trên đời này nhiều người giống ca sĩ Hoàng Long thật! Nhiều người cũng bảo em giống anh ta…nhưng mà có khi em thấy em còn đẹp hơn ý chứ! Chị nhỉ?

Linh Linh thở phào nhẹ nhõm…

-Nếu cậu muốn thì có thể mượn về,ở đây cũng có máy mà.

-Thật không? Vậy …em Mượn nó nha! Cảm ơn chị! Nói rồi Hàn Quân nhẹ nhàng gấp máy lại.



-Nhà cậu ở đâu? Linh Linh cho bánh vào đĩa, hỏi.

Thoáng chút bối rối,khuôn mặt cậu bỗng đỏ ửng.

-Ừm…ở quê…

-Có gì đâu mà cậu phải ngập ngừng?

-KHông ..!Hôm nay thấy chị quan tâm đến người khác nên ngạc nhiên thôi!…Mà sao toàn em nấu ,mời chị ăn vậy nhỉ…Hôm nào chị mời em nhé…

“-Không! Anh nấu đi mà…Tôi rất muốn được thưởng thức!

-Tôi không thích nấu ăn!

-Tôi bảo anh nấu chứ có bảo anh thích nó đâu…Hay là thế này…”



-Chị Hiểu Minh ! Chị sao thế?

Linh Linh ngẩng đầu lên.

Một mảng kí ức về K.E.S.T…về căn biệt thự trắng cổ kính như ùa về trong cô…

-Thôi,tôi về phòng đây! Muộn rồi!

-Chị quên hôm nay là ngày gì à? Hàn Quân lắc đầu,xịu mặt.-Đúng là dân mới nhập cư mà!Tí nữa, bà chủ có tiệc mừng con gái tròn một tháng tuổi,kiểu gì chúng ta cũng phải xuống.

Cô thở dài…

-Chị ngồi đây đi,lát nữa xuống với em luôn!…



Lần này,cô mới có dịp ngắm nh