Insane
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Huyền Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 8.00/10/293 lượt.

ngủ đi, anh đây.”Ngày hôm sau, Duy An hạ sốt, chỉ còn triệu chứng của việc bị cảm, nhưng Tống Thư Minh thực sự thấy không yên tâm, kiên quyết bảo cô xin nghỉ học thêm ngày nữa, dù sao cuối kỳ bài vở cũng không còn nhiều, nên Duy An đồng ý.Tống Thư Minh không đi dạy, anh ở nhà với cô hai ngày.Ngày thứ ba, Duy An tỉnh dậy rất sớm, mấy hôm rồi cô ngủ nhiều quá, nên không muốn nằm trên giường thêm nữa, vậy là cô mặc thêm quần áo, nhiệt độ có vẻ tăng, từ cửa sổ nhìn xuống, khu chung cư bảy tầng này yên tĩnh vô cùng.Tống Thư Minh mang bánh bao và sữa nóng vào, cười cười nói: “Chỗ này cách Đại học G không xa, lái xe đi mất mười lăm phút, không phải vội, ăn sáng đã rồi hãy đi.”Giá nhà ở trung tâm thành phố Lan luôn cao chót vót. Duy An nghĩ, chỗ này có lẽ là khu chung cư ngoại giao gần trường, đương nhiên giá cũng không hề rẻ.Cô ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ ăn bánh bao, vừa ăn vừa thấy tinh thần khá hơn rất nhiều, nhìn Tống Thư Minh sắp xếp thuốc men cho mình mang về, cô buột miệng hỏi: “Thầy không ở cùng người nhà ạ?”Tới bệnh viện kiểm tra anh mới yên tâm, nghe lời.”Duy An rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Kiều Ngự cứng lại, anh ngước mắt lạnh lùng liếc Tống Thư Minh một cái, sau đó chậm rãi hỏi: “Anh không phải thầy giáo, anh là ai?”Duy An bắt đầu căng thẳng, cô nhìn Tống Thư Minh, không biết anh sẽ phản ứng thế nào trước câu chất vấn của Kiều Ngự, nếu lời nói dối của anh bị lộ, nếu anh có mục đích khác, vậy thì…Nhưng Tống Thư Minh thậm chí còn không tỏ ra kinh ngạc, anh vẫn yên lặng lịch lãm như thường ngày, cầm một cốc sữa nóng đi tới, hỏi Duy An: “Có muốn uống một chút không? Chương 23: Mùa Đông Bị Lãng QuênPhòng Y tế nằm ở cửa phía đông của Đại học G, trong một căn nhà nhỏ ba tầng, trước kia còn treo biển hiệu bệnh viện trường, nhưng về sau phía trường tự thấy quy mô nhỏ, lại cách xa ký túc xá sinh viên, nếu xảy ra chuyện gì thật sinh viên thường đi thẳng đến bệnh viện trong thành phố, vậy là đành khôi phục lại tên gọi bình thường.Thường thì, chỉ những sinh viên ngoại tỉnh mới tới để mua thuốc khi bị cảm cúm lặt vặt, vì vậy mấy phòng bệnh trên tầng hai lâu không có ai dọn dẹp, mấy chậu hoa xương rồng trên bệ cửa sổ đã chết khô.Duy An giơ tay đón lấy cốc sữa, Kiều Ngự đi tới cạnh giường nhìn Tống Thư Minh lại hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại giả vờ là giảng viên trường chúng tôi?”Người đàn ông đang kéo chăn đắp cho Duy An ngước mắt nhìn Kiều Ngự, lần đầu tiên anh nói với giọng có chút khó chịu: “Những chuyện ấy thì có liên quan gì tới cậu.”Anh rất ít khi nói với người khác như thế, Duy An ngửi thấy mùi thuốc súng.Quả nhiên, Kiều Ngự lập tức chau mày lạnh lùng hừ một tiếng, ngang ngạnh nói tiếp: “Không chịu nói thì mời anh ra khỏi đây.”“Tại sao?”“Chúng tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, cô ấy là con gái, bị người khác gạt thì phải làm sao?”Tống Thư Minh cười, nhìn Duy An hỏi: “Em có cho rằng anh đang gạt em không?”Duy An không dám nhìn ai trong số hai người, câu hỏi này cô không thể trả lời, đành thuận theo thắc mắc của Kiều Ngự mà hỏi anh: “Thầy ơi, rốt cuộc tại sao thầy phải giả vờ làm…” Cô nói được một nửa mới chợt nhận ra mình đã quen gọi anh là thầy, cho dù cách xưng hô ấy đã không còn tồn tại nữa. Nhưng trong lòng, cô thật sự thích cách xưng hô như thế, bản thân cách gọi đã là sự dựa dẫm rồi.Vẻ mặt anh hiện rõ sự an ủi, Tống Thư Minh khẳng định: “Anh sẽ không hại em, em hãy tin anh.”“Rốt cuộc thầy là ai? Làm nghề gì, tại sao lại thường tới thư viện, tại sao lại tiếp cận em? Những chuyện này… những chuyện này em đều không biết, bắt đầu từ ngày thầy xuất hiện em đã lựa chọn tin tưởng thầy, nhưng những gì thầy nói rõ ràng đều là nói dối.” Duy An ép mình phải lấy hết dũng khí để nói ra, ngước mắt thấy Kiều Ngự đang đắc ý nhìn Tống Thư Minh, dường như cảm thấy những lời của cô khiến anh vô cùng hài lòng.Tống Thư Minh bị chất vấn, nhưng không hề hoảng loạn, anh trầm mặc không nói gì, rất lâu sau mới cúi xuống hôn lên trán Duy An, khẽ nói : “Annie, em đừng sợ, anh đã nói rồi, có những chuyện phải đợi em lớn thêm chút nữa anh sẽ nói cho em biết. Giờ vẫn chưa phải lúc, cũng có thể nếu nói ra… anh sẽ không được gặp em nữa.”Duy An vô tội bị quả bóng đập vào đầu, nằm trên giường cắn chặt môi, sắc mặt trắng nhợt, nhưng đột nhiên cô trở nên ngang bướng. Cô nhìn anh chăm chăm, thành khẩn hỏi : “Thầy, thầy đừng nói dối em, nói cho em biết đi, thầy là ai? Tại sao lại phải giả vờ là người của trường G?”Tống Thư Minh còn chưa kịp trả lời, Kiều Ngự thấy anh hôn lên trán Duy An thì không thể kìm chế được nữa, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở : “Tránh xa cô ấy ra một chút.”Giọng đầy khiêu khích, Duy An lén nhìn Kiều Ngự, không hiểu Kiều Ngự lại lo lắng cho mình như thế.Tống Thư Minh giọng ôn tồn nhỏ nhẹ, nhưng hoàn toàn không có ý nhượng bộ, đáp : “Đây cũng là điều tôi muốn nói với cậu, Kiều Ngự, tốt nhất cậu nên tránh xa tiểu Annie của tôi ra, sự xuất hiện của cậu sẽ mang lại tai họa cho cô ấy.”Kiều Ngự như cười như không, rõ ràng là rất tức giận, cố nén giọng hỏi : “Giờ tôi có thể gọi người đuổi anh ra, anh mạo nhận là giả