
ur Hoài Thụy.
”Chuyện tôi đến đây, tốt nhất là cô đừng nói cho bất kì kẻ nào biết. Nếu muốn tìm lại trí nhớ cho ‘người kia’, hãy biết đường mà giữ im lặng thật tốt, hiểu không?” Cô không thể ở lại đây quá lâu, bởi vì đã sắp đến giờ Tô Triết Thác đến thăm Hướng Thanh Lam. Cô biết cô ta sẽ không nói, nhưng là, có một chút cảnh cáo thì vẫn hơn, dù sao, Tô Triết Thác cũng là một kẻ vô cùng đáng sợ.
Kế hoạch của cô chỉ mới bắt đầu mà thôi, cô sẽ còn quay trở lại đây thêm nhiều lần nữa.
CHươNG 71: KHổ NHụC Kế (2)
Hướng Thanh Lam nghe tiếng giày cao gót dần biến mất ở ngoài cửa, lông mi không khỏi nhẹ nhàng rung rung.
Tìm lại trí nhớ cho anh, có thể sao?
Không thể phủ nhận, hiện tại tâm tình của cô đang vô cùng kích động, thậm chí là có chút chân tay luống cuống. Tin tức này với cô mà nói, quả thực là sự dụ hoặc đến trí mạng.
Hi vọng một lần nữa, cố gắng một lần nữa, như vậy, liệu có thất bại một lần nữa hay không?
Cô không muốn buông tay, nhưng là, cô cũng rất sợ vấp ngã…
Lại thêm một đợt tiếng bước chân truyền đến, cô xoay đầu, tiếp tục im lặng nhìn ra cửa sổ, không quan tâm người đến là ai.
“Sao em lại không đóng cửa vào, sẽ bị lạnh đấy.” Tô Triết Thác nhẹ nhàng đến gần cô, khép cửa sổ lại, giọng nói ôn nhu dịu dàng, “Hôm nay em cảm thấy thế nào, có khỏe không? Đứa bé có ngoan không?”
Hướng Thanh Lam máy móc gật đầu, cũng không chú ý đến một thoáng phức tạp trong đáy mắt của anh.
“Vậy là tốt rồi… Lam Lam, anh nấu canh cho em đây, mau tới uống.” Tô Triết Thác đặt hộp canh lên bàn, mỉm cười vẫy vẫy Hướng Thanh Lam.
Mà Hướng Thanh Lam còn là kỳ quái nhìn anh nửa ngày, cô nhớ rõ anh căn bản không biết làm bất cứ một món ăn nào, thậm chí ngay cả rửa bát cũng chưa bao giờ phải động tay đến, như thế nào đột nhiên lại có thể nấu canh?
“Không cần phải nghi ngờ như vậy, thật sự là anh nấu. Món này là anh học từ mẹ!” Tô Triết Thác thản nhiên nở nụ cười, còn không quên ‘vô tình’ làm cho Hướng Thanh Lam thấy được mấy vết thương trên ngón tay.
Như trong dự kiến, Hướng Thanh Lam giữ chặt lấy tay anh, ánh mắt không giấu được một chút đau lòng.
“Không sao đâu, là tại anh không cẩn thận, nhất định lần sau sẽ chú ý.” Tô Triết Thác thu tay lại, mỉm cười an ủi cô. Thật ra, lần này bị thương là do anh cố ý, ban đầu chỉ muốn diễn ra một chút khổ nhục kế mà thôi, không ngờ hiệu quả thu về lại lớn như vậy.
Lam Lam từ trước tới nay vẫn luôn là một cô gái thiện lương, nhìn thấy anh vì cô mà bị thương như vậy, có lẽ nào lại không hề cảm động?
Hướng Thanh Lam đứng lên, Tô Triết Thác vội vàng giữ lại tay cô, chạm vào miệng vết thương có chút đau, nhưng là, cũng thực đáng giá.
Đột nhiên, có thứ gì đó nóng bỏng rơi xuống tay anh, ươn ướt, khiến anh không khỏi giật mình kinh ngạc.
Hướng Thanh Lam đã đi ra ngoài hồi lâu, Tô Triết Thác lại vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ. Anh gắt gao nhìn vào tay mình, sau đó, thực cẩn thận hôn lên giọt nước mắt còn lưu lại ở trên đó.
Thực mặn, cũng thực khiến cho người ta phải đau lòng.
Đã rất lâu rồi, cô mới vì anh mà rơi lệ.
Nước mắt của cô làm cho anh đau lòng, nhưng càng nhiều cũng là hưng phấn, là vô cùng kích động.
Bởi vì, đó là tình cảm cô dành riêng cho anh, cô đã bắt đầu thương tiếc anh, vì anh mà khóc.
Không biết từ lúc nào, Hướng Thanh Lam đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo một ít bông băng thuốc đỏ. Cô kéo anh cùng ngồi xuống bên giường, sau đó cẩn thận lau rửa miệng vết thương.
Một chút tê dại truyền đến từ đầu ngón tay, mặc dù có chút đau, nhưng với Tô Triết Thác mà nói, đó cũng là thỏa mãn vô cùng.
Ngày mai, nhất định anh sẽ lại cứa ra vài miệng vết thương nữa…
Cúi đầu nhìn nét mặt chuyên chú của Hướng Thanh Lam, cẩn thận như vậy, làm cho ngực anh xao xuyến từng hồi. Rốt cuộc thì không thể kìm lòng được, anh vươn cánh tay còn lại ôm cô vào trong lòng, muốn chứng minh cảm giác của mình là chân thật, hoặc là nói, muốn cứu vãn lại điều gì đó.
CHươNG 71: KHổ NHụC Kế (3)
Lúc này đây, Hướng Thanh Lam cũng không hề giãy dụa, cô yên lặng tựa vào lòng anh.
Thật ra, nói không cảm động đó là giả.
Nhưng càng là cảm động, cô sẽ càng cảm thấy nặng nề.
Bởi vì, cô nợ anh nhiều quá, có lẽ về sau cũng không thể có năng lực trả lại.
…
Trong sân bay, một chiếc máy bay tư nhân cao cấp vừa mới cất cánh, Uông Tiểu Lam đứng ở phía dưới, nheo mắt nhìn lên bầu trời. Vừa mới tìm lại nhau không được bao lâu, bây giờ đã vội vàng trở về Anh quốc, ngay cả một ngày cũng không muốn dài dòng ở lại.
Y Nhược, Arthur Hoài Thụy, tôi thật sự hi vọng các người sẽ yêu nhau, tình yêu càng ngày càng thắm thiết.
Cô cúi thấp đầu, vươn tay mơn trớn lọn tóc dài đã nhuộm thành màu rượu đỏ, ánh mắt nổi lên mấy tia khó lường.
Arthur Hoài Thụy, cả đời anh đều thật cẩn thận, chỉ đi tính kế người khác, lại chưa từng có chuyện người khác dám tính kế lại anh. Đó là thành công của anh, nhưng đồng thời cũng là thất bại lớn nhất.
Anh quá mức tự tin, hơn nữa lại xem nhẹ lòng hận thù của một cô gái.
Cô là Uông Tiểu Lam, không phải Hướng Thanh Lam, cô dám yêu thì cũng dám hận.
Thực sự, cô rất mong chờ tới t