
Hướng Thanh Lam, tôi sẽ chỉ cho cô một cơ hội lần này thôi, nếu cô không tự mình nắm lấy, như vậy khi đứa nhỏ sinh ra không có cha, lúc đó cũng đừng tìm tôi hối hận.” Từng câu nói của Uông Tiểu Lam giống như một lời nguyền rủa truyền vào trong tai cô, khiến thân thể của cô không khỏi run lên một chút.
Vô lực ngồi ở trên giường bệnh, cô lấy hai tay ôm chặt đầu dằn vặt. Vì sao, vì sao lại muốn ép cô như vậy?
CHươNG 71: KHổ NHụC Kế (5)
‘Con à, con nói mẹ nên làm thế nào bây giờ?’ Hướng Thanh Lam vô thức thì thào tự nói, ánh mắt lại vẫn thất thần nhìn theo bóng dáng đã biến mất ngoài cửa của Uông Tiểu Lam.
Thật ra, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ buông tay, huống chi là quên lãng.
Nam nhân tên là Thanh kia, nếu thật sự anh không quay trở lại, như vậy, cô sẽ đau lòng mà chết.
Thật sự…
CHươNG 72: NGườI GIúP VIệC
Chương 72: Người giúp việc
Hướng Thanh Lam đặt tay ở trên bụng, bên môi khẽ tràn ra một tiếng than nhẹ. Cô phức tạp nhìn cửa phòng bệnh hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đứng dậy, đi ra ngoài theo Uông Tiểu Lam.
Có lẽ sự lựa chọn này quá mạo hiểm, có lẽ sẽ thực vất vả, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất cô có được lúc này.
Cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được, Uông Tiểu Lam không hề thật lòng muốn giúp đỡ cô. Cô ta có mục đích của riêng mình, không rõ muốn nhằm vào ai, nhưng xuất phát điểm chắc chắn được bắt đầu từ thương tổn.
Cô hiểu rõ ràng, nhưng là, lại vẫn muốn đi.
“Cô đang đợi anh ta, nhưng một khi anh ta đã đến đây, cô sẽ không thể rời đi được. Người kia, chắc chắn sẽ không cho phép cô rời đi.” Uông Tiểu Lam có chút không kiên nhẫn nhíu mày, cô đã ở trong này quá lâu rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, Tô Triết Thác sẽ đến đây, toàn bộ kế hoạch của cô sẽ đổ sông đổ biển.
Hướng Thanh Lam chỉ có một cơ hội duy nhất, đương nhiên cô cũng vậy, cô đã đặt cược tất cả vốn liếng vào ván bài lần này, thế nên, tuyệt đối không cho phép người khác phá hỏng.
Arthur là của cô. Mà cho dù có không phải của cô, như vậy cũng không được là của bất luận kẻ nào khác, nhất là Y Nhược chết tiệt kia.
Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng hít vào một hơi, đi tới bên người Uông Tiểu Lam, chậm rãi gật đầu. Cô chuẩn bị đồ đạc rất nhanh, toàn bộ chỉ để trong một vali nhỏ, giống như ngày quyết định rời bỏ Tô gia, chỉ khác lúc này đây, cô còn mang theo một đứa bé.
Đóng cửa phòng bệnh lại, cô có chút man mác buồn quay đầu nhìn thoáng vào bên trong.
Thác, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh, xin đừng quá tốt với em như vậy, em thật sự không có cách nào trả lại cho anh điều anh muốn.
Cho nên, em rời đi, không chỉ là vì Thanh, còn là bởi vì không muốn để anh phải cố chấp lâu hơn nữa.
Anh xứng đáng có được một cô gái tốt, một cô gái tốt hơn nhiều so với Hướng Thanh Lam.
Mang theo bước chân nặng nề, cô đi ra khỏi căn phòng đã ở suốt mấy ngày nay. Ngẩng đầu lên nhìn trời, cô không khỏi nheo hai mắt lại, dường như, ánh nắng cuối đông này có chút quá mức sáng lạn.
Rất ấm, nhưng lại ẩn ẩn mang theo điều gì đó không đúng thực.
…
Tô Triết Thác cầm theo bình canh nóng hổi, vui vẻ bước vào bệnh viện, thỉnh thoảng khóe môi còn khẽ cong lên. Đây là canh bổ thai anh đã mất công làm thực lâu, nhất định lát nữa phải bắt Lam Lam uống hết, dạo gần đây cô đã khỏe lên nhiều, nhất định là do công thức của anh có hiệu quả.
Không biết bây giờ mở cửa bước vào, anh sẽ thấy cô đang làm gì đây? Ngồi một mình ngẩn người, vẫn là ôn nhu nói chuyện cùng đứa nhỏ trong bụng?
Chỉ là, khi cánh cửa mở ra, một câu ‘Lam Lam’ còn chưa thoát ra khỏi miệng, bình giữ ấm trên tay đã loảng xoảng rơi xuống đất.
Anh vội vàng bước vào, toàn bộ trong phòng bệnh chỉ còn lại một sự im lặng đến quỷ dị. Thiếu đi hơi thở của cô, tất cả mọi vật dường như đều trở nên vô hồn lạnh lẽo.
“Lam Lam, đừng trốn anh nữa, trò chơi này không vui chút nào đâu.” Anh nhẹ giọng gọi cô, cảm giác thanh âm của mình đều đã trở nên run rẩy. Anh muốn tin Lam Lam đang trốn anh, nhưng là, chờ đợi nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Anh nhìn về chiếc giường đã được thu thập gọn gàng, sạch sẽ giống như nơi này chưa từng có người đến ở. Không có thân ảnh gầy yếu kia, cái gì cũng không có.
Thẳng đến khi nhìn thấy được một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn, đồng tử của anh mới gắt gao co lại, là chữ viết của Lam Lam!
CHươNG 72: NGườI GIúP VIệC (2)
‘Thác, cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua, còn có, thực xin lỗi.’
Chỉ vài từ ít ỏi, nhưng là, cũng khiến cho hai mắt của Tô Triết Thác trở nên đỏ ngầu.
Lam Lam, mấy ngày qua, cảm giác của em với anh cũng chỉ có từng này từ thôi sao?
Cảm ơn, còn có, thực xin lỗi?
Anh dùng lực nắm chặt tờ giấy trên tay, đứng lên, điên cuồng chạy ra ngoài như một kẻ mất trí.
Lam Lam, cả đời này em sẽ phải ở bên cạnh anh, cùng anh dây dưa một chỗ, mặc kệ em có nguyện ý hay không, anh sẽ khóa chặt em ở bên người, vĩnh viễn, cho dù là… bẻ gẫy đôi cánh của em.
Chỉ trách, trời không chiều lòng người, cho dù anh đã điều tra thông tin nhanh hết mức có thể, lái xe vượt vài lần đèn đỏ, nhưng là, khi đến sân bay vẫn đã muộn mất năm ph