
nh làm gì chứ?
Đừng suy nghĩ nữa!
Cô tự hỏi tự đáp trong lòng mấy trăm lần, vẫn là không có biện pháp có thể khống chế thành công hình ảnh trong đầu óc, nhưng may mắn là, khi nghĩ đến trái tim của anh, có vẻ không đau đớn, chỉ là vẫn buồn khổ như cũ. Chẳng qua sự tin tưởng của cô chỉ cần thời gian dài một chút, cô nhất định có thể đem người đàn ông kia đuổi đi triệt để, để trái tim của bản thân hoàn toàn thanh thản.
Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mắt cô nữa!
“Anh…” Hôm nay cô tan tầm, vừa đi ra công ty thì gặp được Trác Diệu Bang, biểu cảm có chút giật mình.
“Anh đến đón em đi ăn cơm, chúc mừng em tìm được công việc.” Anh biết cô muốn hỏi điều gì.
Lương Nhược Duy thấy trên mặt anh nở một nụ cười ấm áp, suýt chút nữa lại làm cô quên mất lúc này chính là mùa đông, nhưng mà ánh mắt tò mò của đồng nghiệp nam bên cạnh nhắc nhở hiện tại không phải là lúc cô nên ngẩn người.
“Thật ngại quá, xin đợi tôi một chút.” Cô nói một tiếng với đồng nghiệp, lôi kéo Trác Diệu Bang sang một bên.
“Hôm nay em sẽ đi liên hoan cùng với đồng nghiệp, hơn nữa cũng không cần anh giúp em chúc mừng.” Cô không nhớ rõ từ khi nào anh lại chủ động thay cô chúc mừng rồi. Thường là đến lúc cô mở miệng, anh cũng không nhất định rảnh rỗi mà phối hợp, bây giờ đột nhiên như vậy làm cho cô cảm thấy rất không quen, cô không muốn lại tăng thêm càng nhiều kí ức có liên quan đến anh.
“Đi với anh ta?” Trác Diệu Bang yên lặng đáng giá người đàn ông đang đứng phía xa xa liên tục nhìn về phía này, ngữ khí không tốt.
Anh mới đi công tác vài ngày mà thôi, bên người cô lập tức có thêm Hộ Hoa Sứ Giả? Như vậy sao được! Xem ra cũng muốn điều tra nhân viên của công ty này một chút…
“Em đi cùng xe với anh ấy rất tiện… Anh không cần nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, không quá lễ phép.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở, phát hiện tầm mắt của anh lưu lại đã lâu, biểu cảm cũng không thân thiện chút nào, thật sự không giống như hiểu biết của cô về anh.
Anh thu hồi tầm mắt. “Anh đưa em đi, chờ em liên hoan xong lại đi đón em.”
“Từ khi nào anh đổi sang nghề lái xe taxi rồi hả?”Sự khác thường của vị tiên sinh này thật sự là rất nghiêm trọng nha, lại có thể làm ra chuyện không cần thiết này. Thời gian của anh không phải thật quý giá sao?
“Anh không thích em tùy tiện đi cùng xe với người đàn ông khác.” Anh thẳng thắn, chỉ là không muốn nhìn vợ của mình ngồi trên xe của người đàn ông khác. Đồng nghiệp nam… Dễ gặp chuyện không may nhất chính là bạn học nam và đồng nghiệp nam rồi! Bằng không ‘lâu ngày sinh tình; những lời này là thế nào tới?
Vừa nghe chuyện này, cô cũng phát hỏa…
“Trước đây anh đi ăn cơm cùng những người phụ nữ khác có hỏi qua em vui hay không vui sao?” Đây là cái tiêu chuẩn không công bằng gì vậy, anh cho rằng cô vẫn là người phụ nữ vâng lệnh nghe theo đối với anh sao?
Trước đây bất kể cô thấy ai nói, làm cái gì, anh đều chỉ trả lời, “Ừ, hừ, nha.” Hiện tại tách ra, mới đột nhiên biểu hiện giống như rất để ý đến tình hình của cô, có phần quá kì quặc và quản quá nhiều rồi!
“Không cho phép đi theo!” Cô dùng khuôn mặt đáng yêu nói ra lời nói nghiêm khắc, quay đầu về phía người đồng nghiệp nam đang chờ đợi kia, cùng rời đi với anh ta.
“Anh ấy là ai vậy?”
“Một người bạn bình thường, anh ấy vừa khéo đi qua chỗ này. . . . . .” Cô cố ý nói như vậy, âm lượng còn vừa vặn làm cho người đàn ông phía sau nghe được.
Trác Diệu Bang nghe được “giới thiệu” của vợ, trong lòng bị đả kích cũng không nhỏ, quả thực ở trong gió lạnh bị đóng băng thành một kem que.
Anh muốn đuổi theo để tự giới thiệu “Chính danh” , thì xa xa nhìn thấy vợ quay đầu trừng ——
Anh đứng nghiêm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiểu rõ nếu xông lên thế này, tình cảnh này nhất định làm cho cô thật xấu hổ, hơn nữa còn sẽ nổi giận, vì thể hiện bản thân để lấy lại thành ý của cô, anh không thể để cho cô khó chịu, nếu không tình cảnh anh khẳng định sẽ càng đáng lo lắng hơn. . . . . .
Xì, không nghĩ đến cô cũng là một người phụ nữ dễ mang thù, hơn nữa còn lôi chuyện cũ ra nói lại một cách thật sự trôi chảy, nói vậy công việc mới của cô chắc là rất vui vẻ.
Nghĩ về mặt tốt, cô sẽ ghen cũng không phải chuyện xấu. Có tình, mới có dấm chua; có dấm chua, anh mới có hi vọng. . . . . .
Chẳng qua nhìn vợ mình đi cùng người khác , trong lòng vẫn là thật hộc máu.
Hơn mười giờ đêm, Lương Nhược Duy tiễn đồng nghiệp dưới tầng, về đến của nhà lôi chìa khóa ra, ấn mật mã. . . . . .
Kỳ quái? Cô ra khỏi nhà khi không tắt đèn sao?
Cô nhìn ngọn đèn bên trong phòng , đi qua cửa ra vào. . . . . .
“Tại sao lại trễ như vậy?”
“Dọa!” Cô bị âm thanh thình lình xuất hiện dọa nhảy dựng lên, cả người áp vào trên vách tường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang bày ra bộ mặt xấu xa trước mắt.
“Anh vào bằng cách nào? !” Cô không phải hỏi, là rống! Bởi vì Trác Diệu Bang hoàn toàn không nên xuất hiện trong phòng khách của nhà cô.
“Anh có chìa khóa dự phòng.” Anh nói chuyện đương nhiên.
“Mật mã đâu?”
“Ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta.” Anh nhếch môi cười yếu ớt, cũng biết cô vẫn không quên được anh.
N