
hổi ngạt cho cô,
nếu không cô có mệnh hệ gì…anh sẽ phải hối hận cả đời mất.
Khẽ thả cô ra để cô tự thở, ôm nhẹ lấy cô lo lắng hỏi
– Em sao rồi? ĐÃ đỡ hơn chưa?
– Hộc…hộc…hộc…
– Hay để anh thổi ngạt cho em nữa nhé?
” quan tâm , lo lắng”
– Không cần! Hộc…hộc…hộc…
” giận hờn”
– Anh xin lỗi!
– Anh có biết anh suýt giết chết tôi không hả?
Đồ giết người không dao kia !
Hức hức…Hức hức… Anh nói anh thương tôi , vậy mà…Vậy mà… Oa oa oa
cô uất ức la toáng lên khóc lớn , khiến anh cuống cuồng chân tay không biết phải làm sao ?
– Anh…Anh…Thôi… Thôi…
– Anh! Oaoaoa
Thấy anh không chịu dỗ dành mình , cô lại càng nhắm mắt há miệng khóc to hơn.
Làm anh khóc dở mếu dở , chân tay rối hết cả lên , không biết phải dỗ dành cô thế nào cho phải.
Lấy vợ trẻ con là khổ thế đấy !
Không cẩn thận là bị giận ngay.
Mà anh từ trước đến nay có bao giờ dỗ dành ai đâu.
Cô là người đầu tiên anh biết rung động , quan tâm, lo lắng , bảo vệ, sau khi lấy cô về thì anh biết thêm cả chăm sóc nữa.
Còn cái khoản dỗ dành , lúc trước yêu cô anh toàn đứng từ xa dõi theo, ngắm nhìn .
Làm gì dám đến gần nói chuyện, chứ đừng nói gì đến dỗ dành.
Đến khi quen biết gặp mặt thật sự, cô luôn coi anh là kẻ thù không đội trời chung, là diêm vương tái thế , lúc nào cùng tránh xa anh hàng trăm mét, ba lần bảy lượt tìm cách trốn khỏi anh.
Đến khi lấy được cô về rồi , từ khi cô ra tối hậu thư , với vài trang giấy về các điều không được… Có vẻ cô cũng bớt trốn tránh, e sợ anh hơn…Lại còn thích thú làm chủ tịch phu nhân nữa chứ…
Nhưng mà nói gì thì nói , cái khoản dỗ dành cô vợ mít ướt thế này , thì đây là trải nghiệm đầu tiên…
Anh đang ôm lấy cô , mặt nhăn nhó thở dài thườn thượt .
Anh đang cố chờ… chờ cô khóc chán rồi sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ngủ ngon lành.
Vì anh để ý rồi, lần nào cô khóc lớn được một lát đều rúc vào lòng anh ngủ thiếp đi , cho nên anh cũng đang mong cô như vậy đây!
Chỉ có điều , anh đã quên mất rằng…
Mấy lần trước ở trong lòng anh khóc lớn , là cô đang sợ hãi, hoảng loạn qúa độ ,và hình như không phải ngủ thiếp đi mà là ngất xỉu tại chỗ…
Còn lần này là cô đang tức giận qúa độ dẫn tới mặt đỏ tía tai , nước mắt không thể cầm lại được.
Ánh mắt oán hờn của cô đang nhìn anh nảy lửa…Anh làm sai để cô khóc đến đau cả họng như vậy mà không chịu dỗ dành , anh được lắm dám bỏ ngoài tai tiếng khóc của cô à?
” đáng ghét tôi sẽ cho anh biết tay”
không do dự cô chồm lên cắn mạnh 1 phát vào môi anh khiến nó bật máu…
Chương 64
Chương 64
Anh đang suy nghĩ xem nào cách nào để cô bớt giận , thì đột nhiên ” nhói” một cái đau, khiến anh giật mình thoát khỏi cơn suy nghĩ , nhìn chằm chằm vào người đang há miệng miệng đớp môi mình.
Thấy anh giật mình , cô biết là anh đang đau nên có vẻ hả hê lắm
– Hứ! Thế mới sướng?
Cô sau khi vừa cắn vừa lo sẽ làm đứt môi anh , thì cũng quyết định nhả ra , tạm tha cho anh.
Anh khẽ cau mày khi nghĩ đến làn môi tội nghiệp của mình
– Sao cắn anh?
– Hứ ! Cứ thích cắn đấy !
Cô nói rồi quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn anh
thấy cô như vậy , anh khẽ ôm cô thật sau vào lòng mình dịu dàng nói
– Anh đã xin lỗi rồi mà ! Tha lỗi cho anh nhé?
Nóng giận không tốt cho sức khỏe đâu.
– Thế ai làm em giận ?
– Là anh !
Anh xin hứa lần sau anh sẽ không thế nữa
– Không tin!
– Vậy để anh thề làm tin vậy!
(qủa quyết , khẳng định)
TÔI BẠCH BỐI PHONG XIN THỀ !
NẾU TÔI MÀ LÀM THẢO QUYẾT MINH VỢ TÔI CHẾT HỤT LẦN NỮA. THÌ TÔI SẼ… NHỊN ĂN MỘT TUẦN , ĐỂ BÙ ĐẮP CHO NHỮNG TỔN THẤT ĐÃ GÂY LÊN CHO PHU NHÂN.
NẾU TÔI TRÁI LỜI THỀ TÔI SẼ QUYẾT ĂN CHAY MỘT THÁNG…
Em thấy như thế được không?
– Thôi được rồi! Nể tình anh cũng thành khẩn , biết sai rồi sửa.
Tôi tạm thời tha cho anh.
Nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách tôi độc ác.
– Vâng ! Anh biết rồi!
Cám ơn vợ.
– Thế môi còn đau không?
– Còn!
– Đâu dí mặt lại đây xem nào!
– hìhì
thấy cô nói vậy anh liền dí sát mặt gần cô , môi còn chu chu ra xem cô làm gì
– Phù phù ! Đỡ chưa?
( thổi vào chỗ vừa bị cắn)
– Chưa!
– Phù phù phù phù ! Được chưa?
(kiên nhẫn thổi)
– Chưa!
– Anh muốn gì?
*bực mình*
– Thì môi anh vẫn đang chảy máu đây này ! Em phải giúp anh cầm máu trước đã chứ!
” mỉm cười có phần hơi không bình thương”
– Thôi được rồi! Chờ đấy !Để tôi đi lấy bông băng thuốc cho.
Có bị một tý mà cũng bày đặt
– Ấy ! Không cần phải cầu kỳ như vậy đâu.
Anh có cách này nhanh , gọn , nhẹ, lại tiện lợi nữa.
– Cách gì?
– Hìhì Em chỉ cần ngậm rồi mút môi anh thật sâu, thì máu sẽ tự nhiên cầm thôi , rất nhanh đúng không?
Cô nghe xong liền quay ngoắt mặt đi , gỡ bàn tay đang ôm mình ra , rồi chui ra khỏi lòng anh nói
– Tôi về!
” Đúng là cái đồ lợi dụng , tôi đâu có ngu mà làm theo lời anh , để anh phởn đời giết hụt tôi thêm một lần nữa à”
– Vậy mà em nói… Thôi kệ vậy ! Ngay cả vợ mình còn không muốn cứu mình , thà để mình chết còn hơn .
Vậy thì sống trên thế gian này còn ý nghĩa gì nữa.
Chi bằng cứ để cho máu chảy , cho chảy đến khi nào chết thì thôi!
Cố ý lẩm bẩm để cô nghe xong ,anh nằm thẳng cẳng xuống giường rồi nhắm mắt lại ,