
Vợ ơi là vợ!
Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210295
Bình chọn: 7.00/10/1029 lượt.
thể đi nếu muốn !
– Cô làm sao vậy ? Giận tôi à ? Cô… đã khóc đêm qua ? – Lạc Thiên xuống nước, đi một mình có gì thú vị, chưa gì cô ta đã thích ăn mảnh ở nhà với thiên thần bé bỏng rồi.
– Đâu có, chỉ là đêm qua tôi coi bộ phim hoạt hình về mấy con dê, cười chảy cả nước mắt ! – Khả Vy chối biến, cô không đủ chuyên nghiệp để đánh kem nền che khuyết điểm lừa dối anh, cô gợi hành động vô thực.
– Cứ cười đi, nên nhớ… cũng sắp có thêm một dê con trong nhà rồi đấy ! – từ hôm qua anh bắt đầu bày vẽ xem tử vi và phát hiện ra rằng con cái mà ẩn tuổi bố thì đại cát đại lợi.
Khả Vy hé khóe môi, nghe những gì anh ta nói kìa, tại sao lại cả tin người như vậy. Cô véo hều má anh thầm nói: Đồ ngốc ạ ! Dù sao thế này cũng còn hơn buổi sáng sau đêm tân hôn, lúng túng không yên và thẹn thùng.
Chương 59
An tâm để các chuyên viên làm mát da cho vợ, đặt một chiếc taxi lượt về từ trước, Lạc Thiên mới lăn bánh xe đến công ty. Niềm hứng khởi và vinh dự cứ ngày càng trào dâng trong lòng, chỉ nghĩ đến tan ca thôi mà các dây thần kinh phấn khích đã rạo rực thăng hoa.
– Sắp làm bố trẻ con nên anh quên mất nhiệm vụ trợ lí tình yêu cho em rồi hả ? Anh nhớ cho em một chân làm bố… đỡ đầu nhé ! – Trần Hùng và Tuấn Kiệt đã đợi sẵn ở văn phòng làm việc.
– Để xem thái độ của chú em thế nào đã ! – Lạc Thiên cụm tay hai người bạn, thích thú khi có người nhắc tới niềm vui riêng của mình.
– Thế thì phải làm chầu bia đã chứ !!! Định keo kẹt lên chức bố với bạn bè là không được đâu nha ! – Tuấn Kiệt không ngờ gặp lại nét rạng rỡ cuả người bạn nhanh tới thế, tính từ ngày gắn kết với Khả Vy dường như không hề thấy Lạc Thiên phiền lòng nữa, khác xa đêm hôm say xỉn.
– Được thôi, nhưng để khi nào có cơ hội, dạo này Khả Vy không thích tôi la cà ! – anh nói như mình có một gia đình thực thụ và vững bền.
– Giời ơi ! Chị dâu cấm hay anh can tâm, thật là… nhiều khi em nghĩ không hiểu chị dâu nữ công gia tránh tầm cỡ nào mà giam được cả ông trời !
– Ha ha, cậu này ! Chẳng qua tôi là người đàn ông đích thực ! – Lạc Thiên ngoác miệng cao ngạo, anh chưa từng tìm hiểu câu trả lời cho Trần Hùng, tự xây dựng công thức từ mình tạo nên kì tài cho Khả Vy.
Trần Hùng và Tuấn Kiệt nhìn nhau đánh động, tiến hành kế hoạch mà hai đã bàn với nhau trước.
– Khai thật đi ! – Tuấn Kiệt kéo rèm cửa kín mít, mặt đối mặt với Lạc Thiên – Cậu kết hôn chính xác được mười sáu ngày, việc gặp lại Khả Vy tính từ bữa tiệc là cộng thêm chín ngày nữa, cậu đã giở trò vào lúc nào,… HẢ ?
Để tăng tính gay cấn, Trần Hùng dùng chân gõ nhịp chỉ thị từng giây đồng hồ trôi qua, cộng thêm chiếc quạt là tập tài liệu phe phẩy tựa phòng giam lấy khẩu cung.
– … Hai cậu này, chuyện riêng tư nhà tôi… không khai được ! – Lạc Thiên lẩn tránh ánh nhìn của Tuấn Kiệt, có quá nhiều câu hỏi anh không thể biết đáp án, chúng đều xuất phát từ Khả Vy.
– Kinh chưa ! Thế ai đã nhờ chúng tôi xác minh chuyện nhà các người ! Lại còn hỏi lung ta lung tung ! – Tuấn Kiệt đứng dậy làm chiếc ghế xoay vòng, rồi lại đột ngột ngồi xuống – Tôi không tin chuyện này lắm !
– … Nói xem cậu nghĩ gì ?
– Tôi thấy Khả Vy không giống với mấy cô bồ của cậu, tôi cảm giác như ngay cả nắm tay hai người cũng chưa từng, cô ấy vẫn còn coi cậu gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời ! Ánh mắt cô ấy và cậu giao nhau sao chỉ thấy lườm huýt, nhìn đểu đó, chẳng thấy yêu thương ở đâu cả !
– Ai bảo cậu, chúng tôi đã từng… hôn nhau rồi mà ! – Lạc Thiên nhấp mắt liên tục, cử động yết hầu và liên tưởng đến giây phút đó. Tuấn Kiệt nói có lí, rất chí lí. Ngoại trừ đám cưới, cả hai đều thiếu những cử chỉ mặn nồng tối thiểu của một đôi vợ chồng.
– Vậy hôn nhau có con được hả ? Kiến thức gia đình của anh hạn hẹp như vầy thôi sao ?
– …
– Tôi vẫn nghi ngờ về đám cưới chóng vánh của cậu, về bên Khả Vy thì không biết nhưng cậu có thấy hạnh phúc không ? Có thể cậu tâng bốc hóa vấn đề, có thể hôm qua cô ấy đơn giản chỉ bị cảm cúm thông thường thôi ?
– Hạnh phúc, đương nhiên là có, hạnh phúc cực kì, tôi rất hạnh phúc ! Khả Vy, cô ấy gạt tôi làm gì, cô ấy thích ăn đồ chua, cam, me, hay mệt mỏi, chóng mặt… – Lạc Thiên trả lời từng câu hỏi bằng chất giọng mạch lạc và hơi cuống.
– Tôi không bảo cô ấy gạt cậu, mà cậu đã ảo tưởng về chuyện làm bố. Hình như… cậu hơi tự tin về bản thân ! – Tuấn Kiệt nửa đùa, rít lợi phân tích. Đâu mất rồi Lạc Thiên tinh thông, hai người đang tìm cách khơi gợi lại tính chất đó giùm.
– Đúng vậy, chị Vy trưa qua nhìn rất yếu, có dấu hiệu buồn nôn đâu cứ phải là nghén. Anh không biết ư, con gái vào những ngày ấy mà ăn chua mất rất nhiều máu, mất mấu thì mệt, dẫn đến buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt.
– Cô ấy… dạo này mới thích ăn chua ! – Lạc Thiên không đồng tình, anh đang đi trên mây và không muốn lỡ chân.
– Khẩu vị của con người luôn có thể thay đổi, điều đó không nói lên gì, hơn nữa, có thể dạo trước cậu không để ý nên không biết điều cô ấy thích.
– … Nhưng…
– Điều quan trọng nhất tôi nghĩ đến, cậu lấy vợ sớm, còn trước cả anh Trung, hẳn Cao phu nhân sẽ dặn dò Khả Vy đừng vội có cháu, cũng