XtGem Forum catalog
Vợ ơi là vợ!

Vợ ơi là vợ!

Tác giả: Lạc Hồng Bảo (Hồng Linh)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328844

Bình chọn: 9.00/10/884 lượt.

nh trước đó, cần gì phải « lấy lại sức », anh đẩy quá khứ sang một bên được không ?

Lạc Thiên hi hữu ngước mặt lên, chớp được đúng khuôn mặt khó xử của Khả Vy, anh lại nói sai rồi. Theo như cô nói, số thức ăn trên bàn do nhà chuẩn bị, chẳng hay họ nghĩ anh thiếu năng lượng đến nỗi phải chu đáo quá mức, có khi nào họ nghĩ anh « hành hạ » Khả Vy đến nỗi phải bồi bổ sức khỏe.

Bữa cơm kết thúc trong im lặng, thức ăn để thừa ra quá nhiều vì không ai trong hai người nuốt được. Lạc Thiên không đành để Khả Vy phải dọn, bất đắc dĩ đề nghị :

– Để đấy tôi làm cho !

– Có gì đâu ! Anh không cần phải… – Khả Vy đưa mắt nhìn trần nhà, hình dùng ra từ « chịu trách nhiệm » – Việc này là của phụ nữ !

– Không ! – Lạc Thiên kiên quyết. Cô đã là phụ nữ bởi tôi rồi sao ? Cũng chỉ là một câu nói nhưng đôi khi người nghe lại hiểu sâu sa, đi vào đào xới phân tích. Anh định đẩy cô ra ngoài nhưng lại không thể chạm vào đành tiến hành việc dọn dẹp.

– Anh làm được không đấy ? – Khả Vy hỏi lại, có kẻ nào thích thú việc thu dọn, nếu có người làm thay thì hay quá.

– Được ! Cô… cứ yên tâm !

Lạc Thiên tìm một cái túi to ở một trong số các ngăn bếp.

– Anh định làm gì ?

Không trả lời, Lạc Thiên lóng ngóng dồn thực phẩm thừa vào đó. Đáp án vì anh muốn « dọn dẹp hậu quả » nói ra liệu có lọt tai, rằng anh không can tâm để cô bị coi là một đứa nô lệ trên mọi lĩnh vực, nên thay hành động hối lỗi. Anh chưa từng làm việc nhà, động tác mạnh mẽ không thích hợp cho những hoạt động cần sự khéo léo và cẩn thận. Xoẹt một phát, gẩy cao lương mĩ vị vào túi, tiện tay ném luôn thìa, đổ đồ xào nấu lại vất luôn cả đĩa đựng theo, nhanh chóng ba phút anh đã hoàn thành.

– Thôi, anh phá hết mọi thứ rồi ! Anh định vất hết đồ ăn đi sao ? Phí phạm !

– Thì bỏ đi chứ còn làm gì ? Đằng nào chúng cũng chỉ dùng một lần ! – Lạc Thiên lại nghĩ mình nói không ổn, tốt hơn hết là chiều lòng vợ.

– Chẹp ! – cô nhìn anh lắc đầu, người đâu mà không biết tiết kiệm gì sất, đồ ăn này anh đã cho lẫn thành hỗn độn. Cô đành thân chinh xắn tay áo.

Giành lấy từ anh, Lạc Thiên lúng túng khi vô tình tiếp xúc với những ngón tay cô, anh rụt ngay lại khiến chiếc muôi inox rơi xuống sàn phát ra một tiếng kêu nhức nhối. Khả Vy thay anh làm nốt, Lạc Thiên xấu hổ ra ngoài.

Quanh quẩn bên mình vẫn là cảnh tượng « phong lưu », chất xám của anh lúc này chỉ có một chức năng duy nhất, chúng đều bị chỉ định « phải » hình dung về Cao Khả Vy. Anh còn nhớ mình uống không quá nhiều và loại rượu chỉ chừng 39, 40 độ, không hề nặng, cứ cho là do ảnh hưởng từ trận ốm hôm trước, anh có say thì quản gia Tôn hoặc Cao phu nhân sẽ điều người đưa anh về. Khả Vy hẳn cũng có xe phục vụ, quản gia Tôn là người hiểu chuyện, ông sẽ chờ cho đến khi ngôi nhà này tắt đèn đi ngủ mới về, đồng nghĩa với việc cô và anh đã mỗi người một phòng riêng.

Có hai giả thiết được đưa ra :

• Cao Lạc Thiên đã xông vào phòng của Cao Khả Vy, dùng sức mạnh trấn áp rồi bế nàng về phòng mình.

Điều vô lí : Cao Lạc Thiên đang say, nâng được một quả tạ ba mươi cân từ đầu hành lang tới cuối hành lang không thể tưởng tượng nổi huống chi bế người.

Nếu theo giả thiết này « hiện trường vụ án » phải là phòng nhỏ của Cao Khả Vy.

Do đó bác bỏ !

• Cao Khả Vy chủ động xông vào phòng của đức lang quân Cao Lạc Thiên.

Điều vô lí : Chưa xác định.

Mục đích : Cao Khả Vy không hề bị say, cô ta muốn nhân cơ hội được thường thức sự quyến rũ mang tên Cao Lạc Thiên, một mặt bị tò mò chuyện người lớn.

Lạc Thiên ngồi bất động, khoanh tay trước ngực. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy một màu đen ảm đạm rêu phong mối quan hệ giữa anh và Khả Vy. Với hai đề xuất trên luôn có một lỗ hổng mà anh không tài nào lí giải được. Chẳng lẽ anh lại phải đi tìm chuyên gia tình yêu để « bàn bạc » ?

Chương 27

– Định đi đâu vậy ?

Khả Vy xách túi đi thẳng ra cửa, lầm bầm to nhỏ gì đó, khuôn mặt hiện rõ bức xúc – Tôi có việc !

– Là đi đâu ? Tôi… chở cô đi ! – Lạc Thiên nghĩ nhà có xe, anh đang nợ cô, sợ cô có điều khó nói mà làm liều.

– Không cần thiết !

Vừa dứt lời cô đã tỏ thái độ tức tối với đôi giầy ngoài hiên. Vóc dáng và trang phục hiện thời cho thấy cô đang muốn thử sức với một bộ môn thể dục thể thao nào đó.

– Bây giờ đã 10h, nắng gắt, cô ra ngoài sẽ bị cảm nắng ! – Lạc Thiên sinh nghi hay cô chịu di chứng của cú sốc, có ai đời chạy vòng quanh công viên vào thời gian này trong ngày.

– Chuyện tầm phào ! – Khả Vy cài cổng rồi lên một chiếc taxi, không bận tâm Lạc Thiên lo lắng vẩn vơ.

Anh không hiểu ý cô lắm, đừng bảo là cô đi trình báo cảnh sát khu vực chứ ? Cô với anh đã có sự ràng buộc bởi cuộc hôn nhân ngày hôm qua, không cớ gì kêu anh ra tòa vì « hiềm khích ».

Cuối cùng đem theo nỗi niềm bứt rứt không yên Lạc Thiên cũng quyết định ra ngoài. Anh tới gặp chiến hữu Trần Hùng và Tuấn Kiệt.

*

Khả Vy trên đường đến nhà Triệu Đông Kỳ để hỏi cho ra nhẽ ngọn ngành. Bộ quần áo thể thao trên người nhằm mục đích tạo sự thoải mái khi vận nội công. Việc tìm địa chỉ của Triệu Đông Kỳ không khó vì cô đã từng nghe nói về khu nhà, chỉ