
ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình cô cũng không biết.
Xa xa, một quản gia mặc tây trang màu đen bước nhanh đi tới đình nghỉ mát, khoảnh khắc đi tới nơi, nhìn thấy trường hợp này, mắt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn điều chỉnh tốt hơi thở của mình, cung kính nói: “Chủ tử, mấy người chủ sự khác đã về đủ rồi, hội nghị cũng sắp bắt đầu.”
Thở dài một tiếng, Thẩm Dật Thần đang muốn mở miệng hủy bỏ hội nghị, nhưng không ngờ lúc này Hồ Cẩn Huyên lại lên tiếng: “Anh đi làm việc của anh trước đi!” Có lẽ là tiếng thở dài của anh đã gọi về thần chí của cô.
Tròng mắt thâm thúy của Thẩm Dật Thần nhìn thẳng cô, giống như muốn nhìn vào trong lòng của cô, trên mặt che giấu không được lo lắng, ngoài miệng lại không nói gì, cô thế này bảo anh làm sao yên tâm để cô ở đây một mình, từ ba ngày trước cô đã bắt đầu thế này, thường một mình ngẩn người, ngay cả anh nhìn cô cô cũng không có phát hiện, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, trực giác biết cô có cái gì gạt anh, nhưng đến giờ trong những sách anh xem chưa từng nói phụ nữ có thai thường hay ngẩn người, chỉ có suy nghĩ lung tung thôi.
Thấy anh không nói, Hồ Cẩn Huyên khẽ mỉm cười, đẩy anh một cái, luôn miệng thúc giục: “Mau đi đi! Đừng để người khác đợi lâu, em thật sự không có việc gì, chỉ hơi mệt mỏi, anh không cần lo lắng.”
Người đàn ông này đang đang suy nghĩ gì cô làm sao lại không biết đây? Chỉ là trong lòng cô không thoải mái, ba ngày trước cô nhất thời vui mừng lấy sợi dây chuyền ngày đó chạy đến nhà người khác trộm được ra, nhưng kết quả phát hiện đây căn bản không phải là sợi dây của mẹ cô năm đó, mặc dù ngoại hình rất giống, nhưng cô biết nó không phải, bởi vì miệng sợi dây chuyền kia có một cơ quan nho nhỏ, đó là lúc cô còn bé nhàm chán phát hiện ra, rất dễ nhận thấy sợi dây chuyền cô trộm được trước đây không lâu không có cơ quan, vì vậy cô thất vọng, mấy ngày nay trong lòng không ngừng hồi tưởng làm sao mới có thể tìm về sợi dây chuyền đã mất lâu ngày.
“Vậy em ngoan ngoãn phơi nắng một lát rồi về, có chuyện gì liền kêu người tìm anh.” Thẩm Dật Thần sửa lại mấy sợi tóc rối trên trán cô, cưng chìu hôn trán của cô một cái, dịu dàng phân phó, anh cũng rất không muốn để cô một mình, nhưng hiện tại gần tới cuối năm, trong bang còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, hơn nữa anh muốn có thêm nhiều thời gian để dẫn cô đến nơi khác nghỉ ngơi, mỗi ngày không cần nghĩ gì, chỉ chuyên tâm dưỡng thai, hưởng thụ thật tốt thôi.
Hồ Cẩn Huyên vội vàng khéo léo gật đầu một cái, nếu cô không đồng ý, anh chắc chắn sẽ không đi, đến lúc đó một đám chưởng sự trong các nghị sự chắc chắn vụng trộm nghị luận anh chỉ yêu mỹ nhân không thương giang sơn, cô còn chưa muốn trở thành tiêu điểm để người khác thảo luận.
Thẩm Dật Thần dẫn quản gia đi ra ngoài, trong chốc lát, thì có hai cô gái trẻ thận trọng đi vào bên cạnh đình, chờ cô phân phó, mà giờ khắc này cô cũng lâm vào trong suy nghĩ của mình lần nữa.
Hồ Cẩn Huyên duy trì tình huống ngẩn người không bao lâu, kể từ sau khi trở lại đình nghỉ mát ngày thứ hai, cô lại khôi phục bộ dáng trước kia, ngủ một lát liền ra ngoài tùy tiện đi dạo một vòng, mắt càng ngày càng có linh khí, tình huống như thế khiến cho bọn người hậu bị dọa sợ cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tiểu tổ tông họ phục vụ rốt cuộc không sao.
Mà Thẩm Dật Thần lại bắt đầu lo lắng trong lòng, anh phát hiện mình như bà mẹ già, cô vui vẻ, anh lo lắng cô quá kích động; cô không vui, anh lại lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé, cũng khiến bản thân cô trở nên không khỏe, từ sau khi phân tích rõ liền biết mang thai đứa bé không dễ gì.
Thẩm Dật Thần cũng buồn bực trong lòng, trước đó cô rất là an tĩnh, vô luận chọc như thế nào cô cũng không có phản ứng lớn, hiện tại cô lại biến về bộ dáng sáng sủa, khiến anh không thể không hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, phân tích nguyên nhân cô thất thường.
Đêm khuya yên tĩnh, chính là thời cơ gây án tốt, giờ phút này, trong một căn phòng ở biệt thự bên bờ biển, Hồ Cẩn Huyên không hề buồn ngủ chút nào, bên tai nghe tiếng sóng biển rào rào, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng của người đàn ông bên cạnh, mắt nhàm chán nhìn trần nhà.
Đầu chợt thoáng qua thứ gì, Hồ Cẩn Huyên nhẹ nhàng đẩy cánh tay đặt ở trên eo cô cũng không hề khiến cô không thoải mái ra, nhẹ nhàng nhích cơ thể của mình ra bên ngoài, ngồi ở bên giường mang dép xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ lúc này một cánh tay thon dài ấm áp êm ái ôm eo của cô, khiến cô không cách nào đi ra ngoài thêm một bước.
Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ quay đầu lại, lập tức nhìn vào trong đôi mắt như đầm sâu, người đàn ông ở trước mắt tinh thần sáng láng, nào có buồn ngủ chút nào? Không đúng, vấn đề là sao anh lại tỉnh lại, một khắc trước cô còn nghe tiếng hít thở khi ngủ của anh mà, cảm giác của anh bén nhạy như thế?
“Bà xã, buổi tối khuya em không ngủ, muốn đi đâu?” đầu Thẩm Dật Thần tựa vào trong cổ cô, thỉnh thoảng hôn nhẹ da thịt hương vị ngọt ngào của cô, hơi thở ấm áp trực tiếp phun trên cổ bóng lóng như bạch ngọc của cô, chọc cho trong lòng cô run lên, cảm thấy ngứa ngáy