Polaroid
Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen

Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen

Tác giả: Quân Tử Hữu Ước

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327513

Bình chọn: 9.5.00/10/751 lượt.

cô nhớ lại.

Anh thời thời khắc khắc đều nhớ cô, không nghĩ tới người ta căn bản cũng không để ở trong lòng, còn một bộ không biết anh, thật để cho trong lòng anh buồn buồn, ngay cả anh cũng không biết tại sao lại có cảm giác quái dị này.

Vừa nãy ở hành lang nhìn thấy một người giống cực kỳ cô vào nhà vệ sinh, cho nên anh mới không chú ý đến ánh mắt quái dị của người khác, mừng rỡ đứng trước nhà vệ sinh nữ đợi cô ra ngoài.

“Tiên sinh, anh nhận lầm người, tôi không biết anh đang nói gì.” Hồ Cẩn Huyên mỉm cười nói, sau đó quay đầu đi tới phòng riêng, lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ.

“Nhận lầm người sao?” Mục Pháp Á nhìn cô gái nhỏ nhanh chóng chạy đi cách đó không xa, lắp bắp lẩm bẩm, dung nhan của cô luôn ở trong đầu anh không đi, cho dù y phục không giống nhau, chỉ cần liếc một cái, anh cũng có thể lập tức nhận ra cô trong đám người , cô thật quên sao? Mục Pháp Á mất mác thầm nghĩ.

Chương 36 : Bị nhìn thấy, ghen

Khi quản lý chạy tới phòng 108, không khí bên trong thật không tốt, loáng thoáng có một mùi thuốc súng nồng nặc lan tràn ở bên trong, quản lý hơi kinh hãi, nhanh chóng đi tới trước mặt người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, chờ đợi lửa giận ùn ùn đnh v phía anh ta.

Giờ phút ny anh ta mi cảm thy lúc trc thật l con mẹ n sng qu thoải mi rồi, hiện tại mi thật sự l địa ngục nhn gian, anh ta tnh nguyện ngy ngy lm thm giờ, cũng khng mun ở trong căn phòng c khí thế mạnh mẽ ny chờ đợi bị phn tử hnh, đy chính l khí thế đế vơng m ngời c vị trí cao mi c, lời đồn đãi quả thật không giả, Thẩm Dật Thần tổng giám đốc của ‘ tập đoàn Thần Thoại ’ chính là ‘ Tu La mặt lạnh ’, anh rất muốn chạy trốn, nhưng sợ rằng sẽ chết thảm hại hơn.

Vừa rồi anh ta nhận được điện thoại của Thẩm tổng giám đốc, nghe được mùi thuốc súng trong điện thoại, anh ta lập tức để công việc trong tay xuống chạy như bay tới đây, chỉ sợ đắc tội vị Phật lớn này, anh ta len lén liếc căn phòng một vòng, nghi ngờ Thẩm phu nhân đi đâu rồi?

Cứ như vậy, quản lý nhà hàng mang theo tràn đầy lo lắng ở trong không khí quỷ dị này, chờ đợi Thẩm Dật Thần khiển trách. Hồi lâu cũng không nghe bất kỳ thanh âm nào, khi anh ta sắp cầm cự không nổi, thanh âm lạnh như băng khác thường của Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng truyền tới, lạnh đến trái tim của anh ta tựa hồ muốn đông lại, bây giờ rõ ràng là ngày hè, lại làm cho anh ta cảm thấy như đưa thân vào Bắc Cực.

“Sao lâu vậy vẫn chưa có thức ăn?” Thẩm Dật Thần ngồi ở trên ghế sa lon lạnh lùng chất vấn, trong mắt mang theo lửa giận dày đặc.

“Việc này. . . . . Bởi vì đầu bếp muốn làm ra món ăn làm ngài hài lòng hơn, cho nên hao tốn một ít thời gian.” Cái trán quản lý toát ra mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy hồi đáp, hi vọng Thẩm tổng giám đốc đừng vì vậy mà trách tội họ, bọn họ chỉ là muốn cho anh ăn tận hứng hơn thôi.

“Bây giờ lập tức mang thức ăn lên.” Suy nghĩ mấy giây, Thẩm Dật Thần trầm thấp phân phó.

Huyên đi ra ngoài hồi lâu cũng chưa trở lại, anh lo lắng cô lạc đường, cho nên chuẩn bị đến nhà vệ sinh tìm cô, ai biết bị anh gặp phải một màn ở cửa nhà vệ sinh, một người đàn ông không biết từ đâu nhô ra lôi kéo tay bảo bối thân yêu của anh, cưng chìu nói gì đó, đó là đặc biệt đặc quyền mà Thẩm Dật Thần anh mới có, tên đáng chết kia lại dám làm vậy với bảo bối của anh, chú ý đến Huyên, quả thật chính là không muốn sống, nhớ tới trong lòng anh liền có một ngọn lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Đều do hiệu suất xử lý của nhà hàng này thấp, nếu không bảo bối của anh cũng sẽ không ăn trái cây đến mức phải đi toilet, món ăn còn chưa bưng lên, đã để người đàn ông kia có cơ hội lợi dụng.

Anh cũng không quên vừa rồi bảo bối của anh còn cười với tên chết tiệt kia, trong lòng anh nhất thời ê ẩm, rất không vui, cũng may cô quả quyết đi ra ngoài, nếu không anh thật jhông thể khống chế được mình đi tới hung hăng đánh người đàn ông kia mấy quyền, để giải lửa giận của mình.

Mặc dù cách xa xa, nhưng bọn họ nói gì, anh cũng đều nghe được rất rõ ràng, tên đáng chết kia dám nói cái gì ‘ buổi tối, ven đường. . . . ’ những lời làm cho người ta suy nghĩ viễn vong này, trong nháy mắt khiến anh ghen ghét dữ dội.

“Thế nào? Có vấn đề gì không?” Thẩm Dật Thần vốn còn đang tức giận nhìn thấy quản lý sững sờ ngốc tại chỗ, tức giận hỏi, tỏ vẻ nếu quản lý còn nói ra vấn đề gì, anh sẽ lập tức khiến nhà hàng này không mở cửa được nữa.

“Không có, không có, tôi sẽ đi an bài!” Trước khi người đàn ông nào đó tức giận, quản lý lập tức chạy vội ra ngoài, dù chưa làm xong những món ăn kia, anh cũng phải tìm ra những món đó, nếu không nhà hàng này sẽ dẹp tiệm mất.

Sau khi quản lý đi, Thẩm Dật Thần đang trầm tư vì sao Hồ Cẩn Huyên vẫn chưa về, thì cửa phòng được mở ra, Hồ Cẩn Huyên cười hì hì đi về phía anh.

Lúc Thẩm Dật Thần nhìn thấy cô xuất hiện, mắt sáng ngời, một tia mừng rỡ và cưng chiều lướt qua đôi mắt anh.

Hồ Cẩn Huyên vẫn chưa đi đến bên cạnh anh đã bị anh đột nhiên kéo vào trong ngực của anh, ngồi ở trên đùi của anh, cánh tay của anh ôm eo nhỏ của anh thật chặt giống như dây leo, giống như muốn khảm cô vào trong thân thể.

Cô còn chư