Disneyland 1972 Love the old s
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210133

Bình chọn: 7.5.00/10/1013 lượt.

thiêu đốt chết Thy Dung.

Thy Dung sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô ta, không hiểu vì sao cô ta lại nhìn mình bằng đôi mắt thù địch như thế. Thy Dung nhớ, mình chưa từng đắc tội với cô ta.

Được hay…. Thy Dung chuyển tầm nhìn sang Trác Phi Dương. Bỗng dưng, Thy Dung hiểu ra tất cả, người phụ nữ này cũng thầm thương trộm nhớ Trác Phi Dương. Vì vậy, cô ta không muốn bất cứ cô gái nào được phép lại gần Trác Phi Dương trong nửa bước, không muốn hắn nắm tay, đối xử ân cần và quan tâm đến bất cứ ai. Không may cho Thy Dung, khi được Trác Phi Dương để mắt đến.

Thy Dung không khỏi cười khổ, thấy cực kì bất đắc dĩ. Nếu Trác Phi Dương đã thừa nhận có tình cảm với mình, Thy Dung sẽ cực kì cao hứng, cùng tranh đua cao thấp với cô ta, nhưng…. Thy Dung thở dài, không muốn nghĩ thêm gì nữa. Cô ta muốn hiểu lầm, thì mặc kệ cô ta đi.

Chương 21.

Căn phòng 601 mà Trác Phi Dương thuê là một căn phòng rộng nhất trong khách sạn, chuyên dành cho khách VIP.

Thy Dung kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn đồ nội thất sang trọng và đắt tiền trong căn phòng. Căn phòng này sẽ trở nên bình thường nếu không có những bức tranh treo tường, mà theo Thy Dung được biết, giá trị của nó lên đến mấy triệu dola.

Thy Dung không hiểu một căn phòng trong khách sạn dành cho khách thuê trọ, đâu cần phải treo những bức tranh đắt tiền như thế kia. Quản lý trong khách sạn không sợ bị mất đồ sao, dù những người có đủ khả năng để trả tiền cho căn phòng theo kiểu này đều là những người giàu có, thậm chí có người la tỉ phú, nhưng lòng tham của con người vốn vô đáy, không cần biết họ có giàu hay không.

“Lại đang suy nghĩ đến điều gì ?”

Trác Phi Dương thấy Thy Dung ngơ ngác đứng một chỗ, dáng vẻ suy tư. Kể từ lúc gặp lại hắn, cô ấy đã không còn cười tươi như trước kia. Là do hắn quá đáng ghét và đáng sợ nên cô ấy không còn cười với hắn nữa sao ?

Nghĩ như thế, Trác Phi Dương không khỏi đau lòng, và thấy cực kì không vui.

“Chủ…chủ tịch….” Thy Dung ngượng ngùng, ấp úng nói: “Cũng…cũng đã khuya rồi, tôi thật sự cần phải về.”

“Về đâu ?” Trác Phi Dương lạnh giọng: “Về khách sạn với Bách Khải Văn sao ?”

Này đây có thể được gọi là ghen tuông không nhỉ ? Thy Dung rất muốn tin điều này là sự thật, nhưng lại không dám hy vọng, sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng lại càng lắm.

“Cộc, cộc” Đúng vào lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Trác Phi Dương đi ra mở cửa.

Cô thư kí cầm một bộ váy trên tay, chậm rãi bước vào trong phòng. Hình như cô ta rất ghét phải phục vụ Thy Dung, nên cô ta tặng cho Thy Dung một ánh mắt giết người, môi mím chặt.

Thế nhưng, khi quay lại nhìn Trác Phi Dương, cô ta lại cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Chủ tịch, em đã nhờ nhân viên trong khách sạn lấy đồ cho chủ tịch rồi đây.”

Thy Dung chỉ còn biết lắc đầu kêu khổ, ngoài ra không biết phải làm gì. Nếu muốn, Thy Dung có thể hạ gục cô ta chỉ bằng một thế võ bất cứ lúc nào, nhưng đánh cô ta để làm gì, cô ta cũng chỉ vì quá thầm mến Trác Phi Dương, nên mới ghen tuông khi Trác Phi Dương đối xử ân cần và thân thiết với một cô gái trẻ khác, mà không phải là mình.

Trác Phi Dương cầm lấy chiếc váy trên tay cô thư kí.

“Không còn việc gì nữa, cô về phòng nghỉ ngơi đi.”

Trác Phi Dương lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Cô thư kí mặc dù không muốn nhưng trước giọng nói và đôi mắt không có độ ấm của hắn, đành phải tiu nghỉu rời khỏi phòng. Trước khi đi, cô ta lại không quên tặng cho Thy Dung một ánh mắt sắc bén như dao. Nếu ánh mắt kia có thể giết chết người, sợ rằng Thy Dung đã bị cô ta giết không dưới 2,000 lần.

Thật là dữ tợn !

Thy Dung cảm thán, thấy số phận của mình thật xui xẻo, xui xẻo hết chỗ nói.

Trác Phi Dương đóng cửa phòng, cài khóa cửa.

Thy Dung bị hành động của Trác Phi Dương dọa cho suýt nhảy dựng và hét ầm lên. Thy Dung không hiểu lý do vì sao Trác Phi Dương lại khóa cửa phòng. Hắn….hắn định làm gì, hắn là do sợ mình bỏ trốn nên mới khóa cửa lại sao, hay là…..?

Thy Dung đần người, thật sự không hiểu được dụng ý của người đàn ông thâm trầm và cao ngạo này.

“Đi tắm rửa và thay quần áo đi.”

Trác Phi Dương chìa tay, đưa chiếc váy màu tím nhạt cho Thy Dung.

Thy Dung giật mình, hết nhìn chiếc váy trên tay hắn, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

Hắn không thể cười với mình một cái được sao ? Hắn cư xử như vậy, cho mình cảm giác mình đang phạm tội lỗi gì lớn lắm. Phải ở bên cạnh một cái hầm băng thế này, thật không dễ chịu một chút nào cả.

“Còn không mau đi đi. Muốn bị bệnh cảm cúm sao ?”

Trác Phi Dương bắt đầu nổi nóng. Hắn ngàn vạn lần cũng không muốn bị cô gái nhỏ này điều khiển cảm xúc và suy nghĩ của hắn. Trước kia khi mới gặp Thy Dung trong trang phục của con trai, với cái tên Phong Đạt, hắn chưa bao giờ thấy vui vẻ như thế. Dần dần, hắn có tình cảm với Thy Dung lúc nào không hay. Vào thời điểm đó, hắn vô cùng khiếp sợ khi tưởng mình là một kẻ biến thái vì đã thích một đứa bé trai, nhưng sau khi phát hiện ra Phong Đạt là con gái, có tên thật là Thy Dung, hắn vừa mừng vừa sợ. Mừng vì giới tính của hắn không có vấn đề, sợ vì hắn không ngờ mình lại rung động thêm một lần nữa, lại có t