Disneyland 1972 Love the old s
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327273

Bình chọn: 9.00/10/727 lượt.

viên gác cửa hiểu tính cách làm người của Bách Khải Văn, vội tỏ rõ thái độ cung kính, lựa lời nói: “Cậu thanh niên này không có thẻ thành viên nhưng lại muốn vào trong quán bar, vì thế chúng tôi đã lịch sự yêu cậu ta đi đăng kí làm thẻ, hôm khác quay lại.”

Thủy Tiên vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bàng hoàng và sợ hãi. Người đàn ông toàn thân đều mặc đồ trắng này toát ra một cỗ khí lạnh toát, khiến Thủy Tiên sởn gai ốc, đôi mắt của anh ta dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác.

Thủy Tiên nuốt nước bọt, thấy miệng đắng lưỡi khô, có cảm giác mình là một con ếch đang được bày trên đĩa để cho người đàn ông này ăn thịt.

Thấy tình hình không ổn, Thủy Tiên bất giác đi giật lùi, gượng nở một nụ cười: “Tôi thấy hay là thôi đi, việc này nên cho qua. Đột nhiên, tôi không còn muốn vào trong quán bar nữa. Xin chào….” Thủy Tiên không còn một chút khí thế, cứng ngắc, xoay người bước đi.

Bách Khải Văn thâm trầm nhìn Thủy Tiên, người mà hắn đang nhầm là Phong Đạt. Đã để cho Phong Đạt trốn thoát hai lần, nếu để cho Phong Đạt trốn thoát thêm lần thứ ba, còn gì là mặt mũi của hắn nữa. Thù cũ cộng thêm nợ mới, hắn sẽ tính với Phong Đạt một lần.

Bách Khải Văn phất tay, ngay lập tức Thủy Tiên bị hai người đàn ông cao to đứng chắn mất đường đi.

Thủy Tiên đập nhẹ mũi vào ngực họ. Giật mình, Thủy Tiên đáng thương, ngước đôi mắt thỏ con nhìn hai người đàn ông, run giọng nói: “Phiền hai anh tránh đường.”

Thủy Tiên từng nghe những chiến tích kinh hoàng của ông anh trai, biết Phong Đạt đã đắc tội với không ít người. Đầu tiên, Thủy Tiên cho rằng sống như thế mới đáng sống, nhưng hôm nay…

Trong lòng Thủy Tiên khóc thét, cầu mong tất cả đều là do mình thần hồn nát thần tính, tự hù dọa chính mình, mong rằng ông chủ của hai người đàn ông to cao này không phải là kẻ thù của Phong Đạt, nếu không…da đầu Thủy Tiên run lên, sắc mặt thoáng chốc biến thành trắng bệch, mồ hôi rịn ra đầy trán.

Một trong hai người đàn ông từng ăn không ít quả đắng của Phong Đạt, đã ra tay nhanh như chớp đấm thẳng vào mặt Thủy Tiên.

Thủy Tiên kinh hoàng kêu lên thất thanh: “Các người đang làm gì thế ? Không cho người khác vào trong quán bar thì thôi, tại sao còn dám ra tay đánh người ? Các người có biết pháp luật là gì không ?” Thủy Tiên né đông né tây, chật vật tránh mấy cú đấm nặng tựa ngàn cân của hai người đàn ông.

“Dừng tay.” Bách Khải Văn quát khẽ, trừng mắt nhìn hai người đàn ông.

Nghe tiếng quát của Bách Khải Văn, hai người đàn ông thu chiêu, đứng thẳng như tượng. Thủy Tiên lau mồ hôi trán, căm tức chỉ thẳng tay vào mặt hai người đàn ông: “Tôi nhất định sẽ kiện các người ra tòa. Chẳng những làm ăn phi pháp, còn ra tay đánh người.”

Chống hai tay vào sườn, ngẩng cao đầu, trông Thủy Tiên chẳng khác gì một con châu chấu đang cố so tài với một chiếc xe tải.

Mọi người xung quanh đều tròn xoe mắt, há hốc mồm nhìn Thủy Tiên không chớp mắt.

“Do cậu nhóc kia không biết Bách Khải Văn là ai, nên mới dại đột đi khiêu khích tính nhẫn nại của hắn, hay là biết nhưng vẫn liều mạng làm càn ?”

Trong đầu họ đều đang nghĩ thầm, liếc mắt nhìn nhau, lòng đang cầu nguyện cho tính mạng của Thủy Tiên.

Khóe môi Bách Khải Văn co giật. Tính cách của Phong Đạt càng ngày càng biến hóa khôn lường. Mỗi lần vô tình gặp lại nhau, Phong Đạt đều để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, nhưng lần này xem ra hơi quá.

Bách Khải Văn bước lại gần Thủy Tiên, thâm thúy cao thấp đánh giá Thủy Tiên: “Cậu muốn vào trong quán bar chứ gì, để tôi đưa cậu vào.”

Bất thình lình bị Bách Khải Văn đứng áp sát vào người, tiếp xúc một cách vô thanh vô thức, Thủy Tiên sợ hãi, nhảy bật sang bên cạnh mấy bước chân.

Bách Khải Văn cố nhịn cười, liếc mắt nhìn Thủy Tiên: “Thế nào, được một ông chủ như tôi mời, cậu không hài lòng sao ?”

“Không phải, không phải…” Thủy Tiên vội xua tay lia lịa, tự nhủ với lòng là phải giữ vững bình tĩnh, tìm cách an toàn thoát ra khỏi đây. “Anh trai chết tiệt, khi nào về đến nhà, em sẽ xử tội anh. Hu hu hu ! Rút cuộc anh đã đắc tội gì với người đàn ông đáng sợ này hả ?” Thủy Tiên rầu rĩ không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu như chó con.

Nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa của Thủy Tiên, Bách Khải Văn càng có hứng thú muốn đùa cợt và trừng phạt Thủy Tiên. Hừ ! Dám động chạm vào hắn ? Nếu không dạy cho thằng nhóc này một bài học, mình sẽ không nuốt được cục tức đang nghẹn ứ trong cổ họng.

Bị hai vệ sĩ kèm vào giữa, bị Bách Khải Văn dùng ánh mắt chứa toàn sát khí mãnh liệt chiếu thẳng vào người, Thủy Tiên không còn cách nào khác đành phải đi theo Bách Khải Văn vào trong quán bar.

Thủy Tiên tưởng Bách Khải Văn sẽ đưa mình đến một chiếc bàn, hay quầy bar ngồi, nhưng Thủy Tiên đã đánh giá thấp năng lực của Bách Khải Văn rồi. Hắn đưa thẳng Thủy Tiên vào một căn phòng nắm sâu bên trong quán bar.

Thủy Tiên có cảm giác mình đang đi vào quỷ môn quan, như dũng sĩ Kinh Kha một đi không trở lại. “Không ! Ngàn vạn lần không, con còn muốn sống.” Thủy Tiên hốc mắt đỏ hoe, sắc mặt hết xanh rồi trắng, sợ đến mức suýt chút nữa đã ngã đập mặt xuống sàn nhà.

Bách Khải Văn mở cánh