
đóng giả là người yêu không phải sao ? Tạo sao, anh ta thấy mình ngã, lại không chạy lại đỡ mình ?
Hoài Thương không khỏi cười khổ, tự hiểu người đàn ông cao ngạo và lạnh lùng kia sẽ không dễ dàng siêu lòng vì mình.
Đột nhiên Hoài Thương không còn muốn tiếp tục vụ cá cược với Trần Hoàng Anh nữa. Ái tình cũng giống như một con dao hai lưỡi, có thể giết chết người khác cũng có thể giết chết chính mình. Người ta nói trên đời này có hai việc không nên thử đó là thử chết và thử yêu. Hoài Thương không muốn đem tình cảm chân thành của mình ra để chơi đùa. Hoài Thương vẫn chưa yêu ai, không muốn chưa nếm được một chút mùi vị của ái tình đã phải đau khổ vì tình.
Hoài Thương run run đứng dậy, chân loạng choạng bước không vững.
Thay vì tiến về phía Trần Hoàng Anh, Hoài Thương xoay người đi theo hướng ngược lại. Nếu có thể quên được thì hãy quên đi, Hoài Thương không muốn nhớ mà làm gì.
Trần Hoàng Anh giật mình, tưởng Hoài Thương do ngại mình quần áo dơ dáy nên mới xoay người bỏ đi.
Trần Hoàng Anh ngẫm nghĩ một lúc, hắn thấy không đúng. Bình thường Hoài Thương sẽ không bao giờ để ý đến hình thức bên ngoài của mình. Nếu Hoài Thương để ý đến, Hoài Thương không còn là Hoài Thương nữa.
Chẳng lẽ……Trần Hoàng Anh hơi trấn động, hắn đã biết được lý do vì sao Hoài Thương lại giận dỗi bỏ về rồi. Là do mình không chạy lại đỡ cô ấy sao ?
Không còn chần chờ được nữa, Trần Hoàng Anh chạy đuổi theo Hoài Thương, nắm tay Hoài Thương lôi lại.
“Hoàng Hoài Thương, đã đến nơi hẹn rồi, tại sao cô dám bỏ đi về, cô có biết tôi chờ cô bao lâu rồi không hả ?” Mặc dù đã đoán được nguyên nhân vì sao, hắn vẫn muốn Hoài Thương chính miệng nói ra cho hắn biết.
Hoài Thương lạnh lùng hất bỏ tay Trần Hoàng Anh ra khỏi cổ tay, buồn bực không muốn nhìn vào mắt hắn: “Tôi không còn muốn tiếp tục chơi trò chơi với anh nữa. Nói cho cùng hai chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, một chút tình cảm cũng không có, cần gì phải tiêu tốn nhiều thời gian vào những cuộc hẹn hò vô bổ. Anh có muốn trả lại sợi dây chuyền cho tôi không thì tùy, tôi không ép.”
Hoài Thương lại xăm xăm muốn bước đi.
“Hoàng Hoài Thương, cô là đang thách thức tôi, đúng không ?” Trần Hoàng Anh xa xầm mặt, cực kì không thích nghe Hoài Thương từ chối không muốn tiếp tục vụ cá cược với hắn nữa.
“Tại sao tôi phải thách thức anh ? Giữa tôi và anh có là gì đâu, những gì mà tôi nợ anh đã được anh lấy lại hết rồi. Hơn một tuần qua, anh hành hạ tôi vẫn còn chưa đủ sao ?” Hốc mắt Hoài Thương không khỏi đỏ lên, khi nghĩ đến những gì mà mình đã phải trải qua trong thời gian hẹn hò với tên ác ma Trần Hoàng Anh.
Tên Trần Hoàng Anh này tuyệt đối không phải là người, tại sao hắn có thể sống vô tình và lạnh lùng như thế ?
“Cô muốn kết thúc, không muốn tiếp tục hẹn hò với tôi nữa ?” Thanh âm của Trần Hoàng Anh cao vút, ngữ khí ác liệt, đôi mắt dài và hẹp của hắn đang có hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.
“Anh không nghe tôi nói gì sao ? Tôi nói, tôi không muốn hẹn hò với anh nữa.” Hoài Thương quát lại Trần Hoàng Anh.
Nước mắt tì tủi thân đã tràn ra như suối, quẹt nước mắt, Hoài Thương nghẹn ngào nói: “Anh là một tên ích kỉ, một kẻ nhỏ mọn, anh chỉ biết có mình anh, đâu có nghĩ cho người khác. Mặc dù chúng ta là giả vờ hẹn hò với nhau, ít ra anh cũng phải có một chút thành ý chứ, đằng này anh coi tôi là một con hầu của anh không bằng, hẹn hò như thế thì không hẹn hò đi còn hơn.”
Hoài Thương sỉ mũi, dùng khăn tay lau, ngước đôi mắt long lanh lệ lên nhìn Trần Hoàng Anh: “Tôi nhận thua, anh có thể giữ lại sợi dây chuyền ấy làm kỉ niệm hay quăng bỏ nó đi là việc của anh. Chào anh, tôi hy vọng không bao giờ còn phải gặp lại anh nữa.”
Hoài Thương đùng đùng bỏ đi, lần này Hoài Thương bỏ đi thật, đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Trần Hoàng Anh đứng chết sững một chỗ, hắn không ngờ Hoài Thương lại quyết liệt như thế. Là do hắn đã chọc giận cô bé sao ? Xem ra, đã đến lúc hắn phải suy xét lại cách cư xử của mình rồi.
Buổi tối do quá buồn bực, Hoài Thương đã trốn nhà đi chơi. Thy Dung không có ở nhà, nên không còn ai ngăn cấm Hoài Thương không được phép đi ra ngoài vào buổi tối. Để tránh bị kẻ thù của chị gái tới làm phiền mình, lần này Hoài Thương khôn ngoan không còn dám cải trang thành con trai nữa.
Từ lúc gây sự cãi nhau với Trần Hoàng Anh và đột ngột bỏ ngang cuộc hẹn, Trần Hoàng Anh vẫn chưa gọi điện hay nhắn tin cho Hoài Thương. Hoài Thương vì giận hắn vô tình và lạnh lẽo cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin cho hắn. Hoài Thương và Trần Hoàng Anh đang trong thời kì chiến tranh lạnh.
Thật ra Hoài Thương đã thích Trần Hoàng Anh rồi, chỉ là vì lòng tự tôn của con gái, vì xấu hổ nên không dám nói cho hắn biết. Hoài Thương đang chờ Trần Hoàng Anh thay đổi, chờ hắn tiếp nhận tình cảm của mình, nhưng phải chờ bao lâu trong khi hắn không hề coi trọng Hoài Thương, coi Hoài Thương chẳng khác gì một con hầu để sai bảo.
Còn nhớ, hơn một tuần hẹn hò cùng với hắn, ngoài bắt Hoài Thương đi mua thứ này thứ kia, bắt Hoài Thương phải xách đồ thay cho hắn, thì hầu như tên Trần Hoàng Anh máu lạnh kia không