
sương mù và vào cây bách cong queo. Không có gì động đậy, ngoài những làn sương mù quấn quanh cây
– Ta hãy xem thử dưới tấm đan có gì, Bob gợi ý.
Hannibal và Peter nhấc tấm đá nặng. Năm cái đầu cúi xuống lỗ trống không.
– Không có gì hết, Peter thở dài. Và có lẽ chưa bao giờ có gì… ít nhất là mới đây! Nhìn đi! Lớp bụi dày và khô dưới đáy… không có dấu vết nào.
– Nhưng có kẻ tưởng tấm đan này có thể giấu một cái gì đó quý giá, Hannibal nhận xét.
– Bọn mình không hề thấy chiếc tàu nào trong vịnh, Peter nói. Nhưng xa hơn một chút, có một bãi cát cũng có thể cập bờ.
– Ta hãy chia nhau ra và cố tóm tên vô lại, nếu hắn còn đây! Giáo sư Shay la lên. Nhưng cẩn thận nhé. Tôi sẽ ở lại đây. Nếu thấy ai đó, các cậu hãy la thật lớn lên và chạy trở về phía tôi.
– Ta hãy nhân tiện cố tìm tất cả những gì có thể giống một dấu vết nào đó, Hannibal nói thêm. Hang động, đống đá hay tượng khắc trong đá.
Tất cả im lặng gật đầu. Rồi, đứng đối mặt hướng Bắc, nhóm nhỏ tản ra thành một hàng từ phía bên này đến phía bên kia đảo. Dần dần khi đâm vào sương mù, mỗi bạn xa nhau dần. Nhóm bạn nhanh chóng không còn nhìn thấy nhau. Harvey, ở đầu mút trái, vẫn còn thấy Peter, rất mơ hồ.
Cậu bé tiến hành leo bờ dốc nhất ngọn đồi phía Tây. Biển nằm phía bên phải, giấu dưới màn sương mù. Đột nhiên phía bên phải, sương mù dày đặc lên và Harvey không còn thấy Peter nữa. Cậu bé tóc hung vô tình cảm thấy lo sợ và nhìn xung quanh, thử tìm kẻ mà cả nhóm đang lùng. Đột nhiên, Harvey cảm thấy như có ai động đậy. Trong cơn xúc động, Harvey vấp té, trượt theo dốc thẳng đứng, kéo theo một đống đá lở.
– Úi da! Harvey càu nhàu và lồm cồm ngồi dậy.
Khi ấy, Harvey nhìn thấy nó!
Ngay trước mặt, qua màn sương mù, một hình bóng ma quái đang cúi xuống nhìn Harvey. Một hình bóng cong queo, lưng gù và gương mặt nhọn hoắt có cái mũi quằm và một con mắt duy nhất.
– Con ma! Harvey hét lên. Cứu với!
Con ma cúi xuống một chút và đưa tay về hướng cậu bé khiếp sợ.
Tên Gián Điệp
– Cứu! Cứu! Harvey la lên nữa và bước lùi để tránh vòng tay của con ma.
Giọng Peter vọng đến:
– Chuyện gì vậy?
– Con ma! Harvey lập lại. Ở đây!
Peter hiện hình từ màn sương mù, nhưng khi thấy con ma, Peter nín thở lùi lại hai bước. Con mắt của con ma đang nhìn chằm chằm vào Peter.
Có tiếng chạy đến. Đến lượt giáo sư Shay, Hannibal và Bob xuất hiện. Mọi người đang há miệng nhìn con ma, thì màn sương mù tan bớt đi. Bob la lên:
– Ủa… cây mà!
– Cây bách… bị gió cuốn cong queo! Giáo sư nói thêm.
Đúng vậy, con ma gù chỉ là thân cây có cành trông giống như hai cánh tay biến dạng. “Con mắt” to tương ứng với lỗ hổng trong tán lá cây tạo thành cái đầu. Gió thổi đỉnh cây làm cho con mắt sống động một cách đáng sợ.
– Ừ, Harvey xấu hổ nói khẽ, phải công nhận cây bách giống con ma quá.
Hannibal la lên:
– Đó chính là con ma! Mọi người có hiểu không? Chắc là dấu hiệu do ông Angus để lại.
– Dấu hiệu à? Peter hỏi lại.
– Cậu nghĩ vậy sao Babal? Bob nói.
Giáo sư Shay mở mắt thật to.
– Trời đất! Tôi nghĩ Hannibal nói đúng đấy. Ta hãy thử tìm một chỗ giấu quanh cây bách này. Chắc là kho báu không xa đâu.
– Em tìm bên trái, Harvey thông báo.
– Mình tìm bên phải, Bob nói.
– Hannibal, cậu hãy xem xét phía trên cao sườn dốc, giáo sư Shay khuyên. Tôi sẽ thám hiểm phía dưới.
Peter đứng lại một mình tại chỗ, trong khi cả nhóm tản ra từ cây bách cong queo.
Peter đăm chiêu nhìn sang trái, sang phải, lên trên, xuống dưới, rồi gọi:
– Ê! Các cậu ơi!
Các bạn không nghe. Mọi người quá chú tâm cào bụi đất phủ các khối đá xung quanh và nhấc những cục đá nhỏ lên. Giáo sư Shay đang dùng gậy lục lạo trong một khe hở.
– Ê! Các cậu ơi! Peter gọi lần nữa. Mình nghĩ các cậu sẽ không tìm thấy gì đâu.
Hannibal quay lại.
– Cái gì? Cậu nói gì?
– Anh Peter ơi, ra đây giúp em một tay! Harvey gọi.
Nhưng Peter lắc đầu:
– Mình không nghĩ cây bách này là dấu hiệu của Angus để lại đâu, Peter bình tĩnh nói.
– Cậu nói cái gì đấy? Giáo sư Shay lầm bầm. Tốt hơn hết là cậu ra đây giúp mọi người đi…
– Nhìn đây, Peter dùng ngón trỏ chỉ bên phải. Thêm hai con ma nữa kìa!
Thật vậy, hai hình bóng ma quái hiện lên trong màn sương mù.
– Nhìn đằng kia nữa đi… hướng ngược lại. Có ba con ma nữa!
Gió khá mạnh vừa mới thổi lên. Khi gió làm tan dần màn sương mù, những cây bách hình thù kỳ quặc hiện lên đây đó. Nhóm người tìm kiếm đứng thẳng người dậy. Giáo sư Shay thở dài vứt đi cây gậy đã trở nên vô ích.
– Đều là cây bách cả. Nhìn dưới góc độ nào đó, đúng là tất cả trông giống như ma.
Đến lượt Hannibal thở dài.
– Peter nói đúng. Có quá nhiều cây-ma trên đảo này để ông Angus chọn làm dấu hiệu. Trừ phi…
– Trừ phi cái gì? Peter hỏi.
– Trừ phi ông Angus chọn đại một cây làm dấu hiệu. Phải mất hàng tháng để tìm quanh mọi cây bách. Và có thể cuối cùng lại không tìm được gì cả!
– Các cậu à, e rằng ta phải bỏ cuộc thôi, giáo sư Shay nói.
– Cũng chưa có gì chứng minh là ông Angus đã giấu kho báu trên đảo, Hannibal nhận xét. Ta phải…
Một đống đá sỏi sụt lở ngắt lời thám tử trưởng, Hannibal ngước mắt lên. Bây giờ sương