
– Hi vọng rằng…ta còn sống cho đến ngày đó
Đôi mắt ông như dán vào cánh cửa đen nhánh im lìm
Đâu đó vang lên một tiếng thở dài
Đi lang thang trên phố mà đầu óc Chi thả trôi lãng đãng đi đâu
Cô cứ nghĩ mãi về thái độ của ông Hoàng lúc nãy. Lại còn cái tên ôn thần đó nữa
Asshhh phiền quá đi mất. Sao người nhà họ Hoàng ai cũng khó hiểu hết vậy nè
Lắc đầu thật mạnh, Chi tự nói với mình thôi không nghĩ nữa
Nhưng cái mớ suy nghĩ lộn xộn cứ lởn vởn hòai trong đầu không chịu bay đi
Cứ đi mải miết, Chi không hay mình đã về đến gần nhà
Đột nhiên bước chân Chi ngừng lại. Chiếc xe màu đỏ quen thuộc đập vào mắt
Người con trai đứng cạnh chiếc xe mỉm cười với cô
Nụ cười vẫn đẹp nhưng có gì là lạ
– Dương ah?
– Em rảnh chứ Chi
– Một chút. Sao vậy?
– Cùng anh đi đến chỗ này
Nắm lấy tay Chi, anh kéo cô ngồi vào xe. Dĩ nhiên là Chi thừa sức để giật tay ra. Nhưng cô để yên cho Dương kéo mình đi. Lúc này…cô đang cần làm gì đó để quên đi những chuyện đã xảy ra
Cháp 20:
Tại hồ Hoàn Kiếm lồng lộng gió. Hai người ngồi cạnh bên nhau trên băng ghế đá, để mặc gió đùa nghịch mái tóc mình
– Chỗ này đẹp quá
Chi nhắm mắt, cảm nhận làn gió mơn man trên mặt mình. Dương mỉm cười nhìn gương mặt Chi. Bình yên quá! Đôi khi anh thấy ganh tị với sự đơn giản của cô, thứ duy nhất mà anh không có được
– Anh cũng đã nghĩ là em sẽ thích
– Sao anh biết được?
– Anh đóan thôi. Nhưng…đúng phải không?
– Uhm…cũng hơi hơi
Nụ cười của Chi khiến bật cười theo. Khi ở bên cạnh cô gái này, dường như nụ cười cũng nên đặc biệt dễ dàng
– Chi này
– Huhm?
– Anh có thể…mượn vai của em không?
Quay sang nhìn anh, Chi nhận ra vẻ mệt mỏi trong đôi mắt nâu vốn đã từng sáng rực ấy. Nên cô gật đầu
– Nhưng chỉ một chút thôi
– Anh biết rồi
Và anh ngả đầu mình vào vai Chi, nhẹ nhàng nhắm mắt
Gió bên hồ vẫn thổi
Mái tóc người con gái quấn quýt ôm lấy gương mặt chàng trai
————Tại nhà Kiệt————
Cầm lấy cái phong bì màu vàng nhạt trên tay, Kiệt chậm rãi mở ra.
Trang đầu tiên là ảnh một cô gái. Mái tóc dài và đôi mắt màu nâu.
Cô gái đang cười
Anh lật tiếp những trang sau
Trương Bảo Chi, 18 tuổi
Mẹ là Mai Anh Linh
Cha là Trương Cường Hùng
Người mẹ đã mất, chỉ còn cha.
Đóng tập hồ sơ lại, Kiệt nhìn đăm đăm vào khỏang không trước mặt
Trương Cường Hùng
Sao cái tên này nghe quen quá !
A! Ông ta là chủ tịch công ty thời trang ROSSA
Nhưng tại sao Chi lại phải làm xấu con người mình như thế nhỉ?
Mà hình như….
Cô gái trong quán bar
Sao con người này bí ẩn thế?
Không biết cô ta giở trò gì?
Mà công nhận tiểu thư tập đoàn thời trang có khác, xinh mà dáng chuẩn ghê
Chớp mắt, anh đẩy ghế đứng dậy, đến bên khung cửa kính
Bên ngòai, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây
Mùa thu sắp đến rồi
Khi Dương mở mắt, bầu trời đã ngả màu vàng
Hòang hôn rơi xuống mặt sông
– Anh…..ngủ bao lâu rồi?
– Anh tự xem đồng hồ thì biết
Chi nghiêng đầu bóp bóp một bên vai đã tê rần bị ngồi yên quá lâu
Dương cúi xuống nhìn đồng hồ
4h chiều
Anh đã ngủ suốt 5 tiếng đồng hồ. Trên vai Chi
– Em biết không Chi. Đây là lần đầu tiên trong đời anh dựa vào một người con gái
– Mẹ anh có tính là con gái không?
– Anh chưa bao giờ dựa vào vai mẹ. Vì anh luôn luôn là chỗ dựa cho bà
– Vậy thì mệt mỏi lắm đúng không?
– Nhưng anh tự nguyện
– Những lúc anh mệt mỏi, em có thể cho anh mượn vai em. Nhưng không được lâu như hôm nay đâu đó. Em chưa muốn quăng bỏ cánh tay sớm vậy đâu
Chi mỉm cười. Và Dương cũng mỉm cười. Tự nhiên anh thấy lòng bình yên đến lạ. Thứ anh cần chỉ là vậy thôi, một chút bình yên giữa cuộc sống đầy hỗn lọan
– Giữ chuyện gì trong lòng thì sẽ khó thở lắm đấy. Anh có muốn em share nó với anh không?
Nụ cười tắt lịm, anh ngạc nhiên quay sang nhìn Chi
Cô đang nhìn về phía trước
Mặt trời hắt lên tóc cô tỏa ra thứ ánh sáng lạ lùng
Dương nhìn Chi một lúc. Đôi mắt cô vẫn trong vắt như dòng nước dưới kia
Chi đang nhìn anh. Và cô mỉm cười. Nụ cười dịu dàng nhất mà anh từng thấy
– Cám ơn em, Chi. Em là người đầu tiên muốn anh chia sẻ
Anh nắm lấy bàn tay cô
Chi lại mỉm cười
– Không cần. Vì chúng ta là bạn
Là bạn? Nhưng dường như…..anh không thể làm bạn của em được nữa rồi
Trò chơi đang kết thúc? Hay chỉ mới bắt đầu?
======================================================
Cháp 21:
Chiếc xe đỏ chóe dừng lại trước cổng nhà. Chi mở cửa bước xuống nhưng Dương đã kịp giữ tay cô lại
– Sao vậy?
Cô mở to mắt nhìn anh ngạc nhiên
– Cám ơn…vì ngày hôm nay
– Không có gì. Chúng ta là bạn mà chẳng phải sao
Xua tay, Chi bật cười trước vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Dương
– Chi ah
– Huh?
– Em nghĩ sao nếu anh nói…anh không muốn làm bạn của em?
– Hả?
– Anh nghĩ…có lẽ anh thích em mất rồi Chi ah
Vòng tay anh ôm lấy Chi. Cô sững người không cử động. Hơi ấm lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể khiến Chi thấy mạch máu mình như đông cứng lại
Vài giây sau khi não bộ đã bắt đầu họat động lại và phân tích rõ tình hình, Chi giơ tay đẩy anh ra
– Khoan đã. Hình như chúng ta có chút lầm lẫn
– …..?
– Chúng ta là bạn. Vậy thôi. Sorry em có việc phải làm
N