
Vương phi 13 tuổi – Phần 2
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3219385
Bình chọn: 10.00/10/1938 lượt.
đó là do binh mã nam Tống không kịp trở tay mà bị ba Vương Minh Đảo giết chết; lúc này nếu binh mã ba phương cùng hợp lại bao vây, chỉ sợ ba Vương Minh Đảo có bản lĩnh thông thiên, thì cũng phải bó tay chịu trói đi.
Hoả diễm ngất trời, biển lửa tràn đất.
Chẳng tốn công sức, cả hâu doanh Nam Tống đều bị đốt cháy thay đổi hoàn toàn, ánh lửa hồng rực nhảy nhót.
Không thể không nói rằng, tốc độ chạy trốn của Hiên Viên Triệt và ba Vương Minh Đảo không phải chỉ là nhanh “một chút”; nếu để cho bất cứ kẻ nào khác đến đốt lửa, tuyệt đối không có hiệu quả nổi bật như thế.
“Đốt gần hết rồi.” Lưu Nguyệt vừa chạy bên Hiên Viên Triệt, vừa đưa mắt nhìn ra mọi nơi mọi hướng.
Ánh sáng hồng rực trải rộng trên mặt đất, cho dù không đốt được hết tất cả quân nhu vật tư của Nam Tống, thì tuyệt đối cũng đốt được sáu bảy phần.
Lời nói kết thúc, đột nhiên Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn lên không trung dày đặc khói mù, pháo hoa tín hiệu loé lên, nở rộ trên nền trời xanh thẳm.
“Binh lính Nam Tống đang quay trở về đây.” Hai mắt Hiên Viên Triệt khẽ nhíu, khoé miệng lạnh lùng vẽ lên một nụ cười yêu mỵ mà thiết huyết vô cùng.
Liếc nhìn nhau, trong mắt Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt cùng hiện lên một chữ, Đi.
Lúc này không đi, đợi chút nữa sẽ không có cách nào bước đi được nữa.
Dừng lại cước bộ, Hiên Viên Triệt quay đầu, mắt rất nhanh lướt qua thế lửa ở bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn pháo hiệu trên không trung, lập tức liền đoán ra được ba phương quân đội Nam Tống đang kéo về bao vây là từ nơi nào tới.
Điều binh bằng tín hiệu trong quân đội, hình như là phương pháp rất thông dụng của chỉ huy, hắn thật sự quá quen thuộc rồi.
Phán đoán được phương vị (phương hướng+vị trí), Hiên Viên Triệt liền quay đầu, ôm lấy Lưu Nguyệt chạy theo hướng tây nam.
Không nghĩ đến, rõ ràng chỉ dừng lại vài bước, Dược Vương từ phía sau đã tới trước ngăn chặn bọn họ.
Sắc mặt vặn vẹo, Dược Vương không nói hai lời, lập tức tung một thứ gì đó đen nhánh về phía Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.
Mùi tanh phả vào mũi, Dược Vương vốn dùng dược vô sắc vô vị để truy kích, bây giờ lại dùng cát độc như thế, có thể thấy được nỗi hận thấu xương đối với hai người.
Từ hai hướng khác nhau, Lực Vương cùng Hoả Vương cũng đang nóng vội lao tới.
Không thể dừng lại, dừng lại sẽ bị ba Vương bao vây, lúc này không thể kéo dài thời gian.
Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt không nhìn mặt nhau, chỉ xem kỹ tình thế trước mắt, liếc mắt một cái liền đồng tâm.
Không lùi lại, phản công xông lên, Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Lưu Nguyệt, nhuyễn kiếm trong tay quét ngang, sát khí bao phủ, xông tới trước Dược Vương.
“Ngươi cho là chỉ có mình ngươi có độc?” Chưa kịp cho Hiên Viên Triệt động thủ, bàn tay còn lại của Lưu Nguyệt đeo găng bạc hướng đến Dược Vương, một tiếng quát chói tai đồng thời vang lên.
Sắc đỏ tung bay, ánh màu đen nhánh, vô thanh vô tức đối địch giữa không trung.
Trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy một hồi âm thanh đùng đùng vang lên, cát độc trong không trung va chạm, lại có thể thâm nhập vào nhau, trộn lẫn thành một màu vàng.
Dược Vương đang chặn đường lập tức sửng sốt, độc kia có lực lượng ngang bằng độc dược của hắn, hai cường độc va chạm, lấy độc trị độc giải trừ, thế này…
Nháy mắt, Dược Vương giật mình sững sờ.
Hiên Viên Triệt thấy thời cơ đã đến, liền túm chặt Lưu Nguyệt lao qua bên cạnh Dược Vương, vọt đến hướng tây nam không người.
Thời khắc này, không thể dừng lại.
“Huýt…….” Mím môi làm sáo, tiếng huýt gió của Hiên Viên Triệt truyền ra ngoài rất xa.
Chạy gấp thoát ra, đến nhanh, chạy ra càng nhanh.
Chỉ thấy một hàng năm người, hai trước ba sau, từ sâu trong biển lửa hậu doanh Nam Tống lao ra, một chạy một truy, không lâu sau đã ra khỏi doanh trại Nam Tống.
Hắc mã từ xa xa phóng như bay tới chỗ Hiên Viên Triệt.
“Nàng trước ta sau.” Hiên Viên Triệt nhìn thấy hắc mã, lập tức vận lực trên tay, nắm lấy eo Lưu Nguyệt ném lên lưng ngựa.
Lúc đến nơi, tầm mắt của ba Vương Minh Đảo lại bị quấy rầy bởi rất nhiều binh mã Nam Tống; Giữa mười vạn binh mã, ba Vương Minh Đảo cũng không dám bỏ ngựa mà truy; lại thêm Lưu Nguyệt không thể khống chế ngựa tốt, cho nên Hiên Viên Triệt ngồi phía trước.
Ngay lúc này lập tức phải chạy về, hôm nay ba Vương Minh Đảo không vây chết bọn họ chắc chắn sẽ không tha.
Hiện tại không có ai che chắn, không có thứ gì ngăn cản, Lưu Nguyệt có thể ở phía sau đối phó với ba Vương đã là cố hết sức rồi.
“Chàng trước ta sau, ta có cách.” Lưu Nguyệt bị Hiên Viên Triệt ném ra, trong không trung khẽ quát một tiếng, uốn mình, bỗng chốc lao người tới đằng trước, đứng trên hông ngựa.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, hai chân nhoáng lên, phóng qua đỉnh đầu Lưu Nguyệt, vung roi, thiên lý mã hắc sắc lập tức sải rộng bốn vó chạy đi như bay.
Nếu Nguyệt nói có cách, vậy theo nàng.
“Chạy tới núi đơn.” Đợi Hiên Viên Triệt ngồi vững, Lưu Nguyệt liền dựa lưng vào lưng hắn, hạ thấp giọng, nói với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nghe vậy hơi nhíu mày, núi đơn là núi, trên núi không có đường lui, đối với chạy trốn là tối kị, Nguyệt không thể nào không biết đ