
Vương phi 13 tuổi – Phần 2
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3218805
Bình chọn: 8.5.00/10/1880 lượt.
Vương thượng của bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ mặc Vương phi .
Hắn sẽ cho nàng máu của hắn, hắn sẽ cho nàng, mặc kệ điều kiện đầu tiên có phải là đổi lấy mạng sống của hắn hay không.
Đơn giản vì đối tượng là Lưu Nguyệt.
Tay nắm thật chặt; Minh Đảo, Minh Đảo.
Từ đầu tới cuối, không có bất cứ ai hạ độc người khác, không có bất cứ ai ngấm ngầm phá hoại, thậm chí ngay cả xung đột nhỏ nhoi cũng không có.
Không gây xích mích, không tạo nhiễu nhương, không hề làm mấy thứ như giết gà dọa khỉ, mượn đao giết người.
Nhưng bọn họ đúng rồi, có một số kẻ không cần chính bản thân đi giết, cũng có những người cho dù lực lượng ít nhưng vẫn không thể giết chết được họ.
Nhưng bọn họ cũng có nhược điểm, mà nhược điểm kia chỉ cần một kích sẽ trí mạng.
Bầu không khí nặng nề đến khó thở.
Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng cúi xuống, hôn Lưu Nguyệt thật sâu.
Thẳm trong sóng mắt hắc hồng là dập dờn ôn nhu, quyết không hối hận.
Hố rập cũng được, cạm bẫy cũng được, người trước mặt này, trọn kiếp hắn không thể bỏ, cũng sẽ không bao giờ bỏ – nàng là người mà cho dù hắn có phải hi sinh tính mạng của chính mình cũng muốn cứu.
Gió mát lướt qua, mùi hoa nhè nhẹ truyền đến, u tĩnh và đẹp đẽ.
Nhưng lại nặng nề, làm cho trái tim con người ta lâm vào trầm tư.
******
Chớp mắt lại đã qua một ngày.
Trời xanh mây trắng chẳng ngăn trở ánh mặt trời chói loá vạn dặm, bóng râm quả là khó kiếm.
Trong hoa viên nơi Hậu điện.
Trăm hoa nở rộ, sáng lạn rực rỡ.
Lưu Nguyệt mặc một thân y phục màu vàng nhạt, xoay xoay cổ, nhấc chân đá một vòng tròn trên cao, kình phong gào rú, thật sự rất mạnh mẽ .
Vừa lòng gật gật đầu, Lưu Nguyệt nhéo nhéo cổ tay, quay đầu nhìn vẻ mặt ôn hoà của Âu Dương Vu Phi nói: “Thuốc của ngươi quả nhiên không sai, tốt lắm.” – “Chuyện đương nhiên, ta ra tay làm sao có thể có vấn đề.” Tia nhìn mờ ám biến mất dưới đáy mắt sâu của Âu Dương Vu Phi, lại giống như ngày xưa trêu đùa cùng Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe hắn nói khẽ mỉm cười.
Giữa đồ ăn và giải dược sinh ra tác dụng phụ, đổi lại cho phù hợp thì ngày hôm ấy chính là ngộ độc thức ăn tương sinh tương khắc rồi, không thể ăn thịt thỏ cùng với rùa lông xanh như trước kia nữa (Hàn Nguyệt: Lần đầu nghe đến rùa lông xanh =.=’’ – Diệp nhi: A vâng em cũng thế), nàng mà cũng có lúc thế này hay sao a. (ý tỷ ấy là bị ngộ độc thực phẩm)
Vận động thân mình, tốt lắm, mọi thứ đều khôi phục lại rồi.
Xem ra ngộ độc thức ăn đến nhanh, giải cũng nhanh.
“Lưu Nguyệt, huyết trà hoa của ngươi.” Đang lúc nàng vận động thân thể, Vân Triệu một thân lam nhạt từ xa xa bưng theo một ly trà đi tới.
“Ta không muốn.” Huyết trà hoa cái gì chứ, nàng chưa từng mở miệng nói rằng nàng muốn uống thứ này.
Vân Triệu nghe thấy cười trêu chọc nói: “Của phu quân ngươi sai người đưa tới đó, nói là trà tinh phẩm của Nam Tống trong bảo khố nên pha cho ngươi nếm thử.”
Dứt lời, hít một hơi sâu hương trà vào lồng ngực: “Thứ tốt đều để cho ngươi, còn thì đem chúng ta ném qua một bên, hộ vệ nhà ngươi thật đúng là không hào phóng.”
Lưu Nguyệt nghe được do Hiên Viên Triệt sai người đưa tới, lập tức nhanh chóng nhận về.
Cùng lúc đó, nàng quay qua quay lại quay đầu nhìn thoáng qua mọi nơi, rồi hỏi: “Triệt đâu?”
Từ buổi sáng nàng tỉnh lại vẫn không nhìn thấy hắn, người này chạy đi đâu rồi?
Tuy rằng chỉ là ngộ độc thức ăn nho nhỏ, nhưng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy lại không phải hắn, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.
“Đi Nha thành rồi, nghe nói bên kia có chút binh mã phản loạn, hắn đi giết Kê Cảnh hầu.” Âu Dương Vu Phi đáp nhẹ nhàng bâng quơ.
Lưu Nguyệt khẽ nhíu mi; một thế lực bé nhỏ nổi loạn đâu cần đến Hiên Viên Triệt phải tự mình đi giết gà dọa khỉ? Chẳng nhẽ đám người Lưu Xuyên không giúp đỡ được gì hay sao?
Vân Triệu ngó thấy Lưu Nguyệt nhíu mày, mặt mày khẽ động, đụng đụng tay Lưu Nguyệt, nói tránh đi: “Mau uống đi, trà lạnh sẽ không tốt, hơn nữa trà này không được uống lạnh đâu.”
Lưu Nguyệt nghe cũng không nghĩ gì thêm, bưng lên uống một ngụm.
Một ngụm huyết trà hoa xuôi xuống họng, ánh mắt Lưu Nguyệt đột nhiên thay đổi.
Nâng chén nhẹ nhàng ngửi vài lần, lại nuốt thêm một ngụm, trán Lưu Nguyệt bỗng dưng nhăn lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, chậm rãi hỏi: “Tại sao mùi máu lại nặng như vầy?”
“Huyết hoa trà là Huyết hoa trà, đương nhiên là lấy máu làm trà dẫn, máu này nghìn vàng khó cầu a.” Âu Dương Vu Phi vung chiết phiến, nhìn Lưu Nguyệt cười nói.
“Máu gì?” Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi.
“Máu hươu.” Âu Dương Vu Phi cũng đơn giản đáp lại.
“Hai ngày nay ngươi có nôn ra máu, máu hươu là bổ dưỡng nhất nên hộ vệ nhà ngươi liền mang đến cho ngươi dùng.” Vân Triệu thấy cũng chêm vào một câu.
Lạnh lùng quét mắt nhìn Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu.
Lưu Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bóng thạch lựu rực hoa đỏ tươi trước mặt, đỏ tựa lửa, đỏ yêu diễm.
Vừa rồi nhìn còn không cảm thấy gì, lúc này lại đỏ đến chói mắt.
Năm ngón tay nắm chặt chén ngọc, Lưu Nguyệt như không chút để ý nói: “Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, các ngươi không phải là có chuyện gì