Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Tác giả: Tiểu Yên (Medisa Mochi)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323930

Bình chọn: 9.00/10/393 lượt.

ười một cách bí ẩn,lòng rất vui…bởi vì hắn thực sự rất thích nàng.Còn được bá mẫu kính trọng như thế thì quả thực là cơ hội rất tốt.

Đúng lúc ấy,nàng bước ra trong bộ trang phục mới.Tóc dài thả xuống ngang eo,đôi mắt được đánh ít phấn,môi được tô son nên trong nàng rất xinh đẹp.Nàng đến cạnh mẹ rồi hành lễ kiểu cổ trang mà nàng thường thấy trên phim:

-Chào vương gia,lâu rồi không gặp ngài

Hắn đơ ra vài giây.Sao hôm nay cô ta khách sáo quá nhỉ?Mọi hôm còn chẳng thèm nhìn mặt ta nữa mà…Thật là kì lạ…Hắn nhíu mi suy nghĩ

-Vương gia,chúng ta vào nhà dùng cơm chung đi

Nàng thấy hắn đơ ra,thì nghi ngờ tài diễn xuất của mình..Hay là bị lộ rồi nhỉ?Dùng cái trí thông minh của mình nàng tìm cách đánh trống lãng để hắn khỏi suy nghĩ bậy bạ về thân phận nàng.

Hắn cười rồi gật đầu,đi vào bên trong…Nàng khoác tay hắn thân mật,hắn cũng rất hạnh phúc ôm lấy eo nàng…Nàng thở dài khó chịu,nhớ đến những điều lúc nãy mẹ nàng đã dặn:

-Con pải thân mật với vương gia một chút,nếu con còn hành động như lúc trước ta là người bị liên lụy đấy

-Vâng ạ…

(Chương này ko hay lắm vì tg đang bận thi.nên dường như tâm trạng bị xáo trộn.tác giả sẽ cố gắng hơn)

Chương 8: Chương 8:

Sau bữa cơm gia đình thân mật,nàng cùng phu nhân và vương gia ra đại sảnh gia trang để trò chuyện.Lúc này nàng mới lo lắng thực sự,đêm khuya rồi,ở một nơi cùng nam nhân này thật không tiện,vừa nghĩ nàng vừa hồi hộp .Không khí lúc này ngộp đến nghẹt thở.

Nhưng đó là đối với nàng thôi,còn với phu nhân và vương gia lúc này đang rất vui vẻ uống trà,thấy nàng có vẻ buồn,hắn lên tiếng:

-Linh Nhi,muội sao vậy?

-Hả?…À..vương gia ta không sao,chắc..ta hơi mệt thôi..Người đừng lo.

Hắn khẽ nhăn mặt rồi đặt cốc trà xuống,rồi đi về phía nàng,ngồi xuống cạnh nàng :

-Nếu mệt thì nghỉ đi,đêm nay ta sẽ ngủ cùng nàng nhé

Nàng nghe được câu đó của hắn thì tròn mắt ngạc nhiên?Nàng với hắn là nam nữ,nam nữ thì phải thụ thụ bất tương thân,sao lại…..@@ càng nghĩ nàng càng rối:

-Vương gia..ta và người…sao có thể ngủ chung,Nam nữ thụ thụ bất tương thân mà..

-Haha..

Chưa kịp để vương gia lên tiếng,mẹ nàng(ý là phu nhân Lãnh Gia)cười rồi lên tiếng:

-Linh Nhi à,con sắp trở thành vương phi của vương gia rồi,việc này rất bình thường mà..con phải tập quen dần đi

-Nhưng…mà…con

-Không nhưng ..nhị gì hết,con nghe lời ta đi

-Bá mẫu,không sao mà.Nếu nàng ấy không muốn ta không ép đâu

Phu nhân lắc đầu rồi nhìn nàng,như muốn ra hiệu gì đó,lúc này nàng mới nhớ tới lúc nãy mẹ nàng dặn:

*-Ta nói gì con phải nghe,tuyệt đối không được cãi lời*

Nàng hơi bối rối,trở lại với hiện tại rồi nhìn vương gia trước mặt:

-Vương gia…không sao,ta sẽ ngủ cùng người.

Hắn cười,trong lòng thấy hạnh phúc lạ thường.Nàng không như những lần trước,nghe lời quá đi mất.Nói chung ngoài 2 chữ đáng yêu chẳng gì so sánh được nữa.

-Vậy..đêm khuya rồi,vương gia..mau về khuê phòng nghỉ ngơi đi

-Vâng,bá mẫu hảo mộng ạ.

-Để Nhi Hoàn đưa vương gia và tiểu thư về phòng,mời người theo lối này

-Cảm ơn

Hắn cười rồi kéo tay nàng đi cùng Nhi Hoàn về phòng

Chương 9: Một Đêm Dài…

Bước vào phòng nàng hắn nhìn xung quanh rồi cười tít mắt,phòng nàng thật đẹp.Khung cảnh xung quanh chỉ toàn màu tím thôi,nàng nhìn sắc mặt hắn thật kỹ, lo lắng không biết tiếp theo hắn định làm gì nàng.Nhi Hoàn nhìn thấy cảnh đó thì vội bước ra ngoài để 2 người được riêng tư.Nàng lại tiếp tục suy nghĩ..

Nếu hắn là người tốt,sẽ không động đến nàng mà ngủ yên…Còn nếu hắn là người xấu thì…..

Càng nghĩ càng rối!! Hic hic..nàng khóc thầm,từ khi đến thế giới cổ đại này thì nàng suy nghĩ nhiều hơn,chắc có ngày tổn thọ mất thôi!!!

-Linh Nhi

Bất chợt hắn nhận ra ánh mắt nàng nhìn về phía hắn,lên tiếng gọi làm nàng giật mình:

-Hả?..Vương gia?

-Sao nàng nhìn ta vậy?Ta biết ta đẹp nhưng đêm khuya rồi chúng ta nên đi ngủ thôi

-À…ùm…vương gia..chúng ta đi ngủ..vương gia không thay quần áo…sao?

-Hả?

Hắn hơi ngạc nhiên?Từ “quần áo” hắn chưa bao giờ nghe.Nàng lúc này mới nhìn thái độ hắn thì nhớ ra,đây là cổ đại thì vội sửa lời:

-Ý ta là y phục của người,người không thay sao?

-Ừm,ta cởi ra là được,dù sao còn trang phục bên trong mà

-Cởi sao???

-Ờ,có gì sao?hay nàng muốn…….

Hắn thấy sắc mặt nàng hơi lạ,nên cười trêu nàng một cái.

-Ơ…vương gia muốn ta cởi cho người sao?

-Ừ,nàng làm được không?

-Ta….ta chưa quen cởi đồ cho người khác..

Nàng lấy một lý do khác để biện minh,thực sự thì nàng không biết cởi đồ kiểu nào ấy chứ,chỉ biết mặc vào thui à ^^ Nàng cầu thầm cho hắn đừng bắt nàng cởi đồ giùm hắn.

-Đi mà…ta muốn nàng giúp,được không?

-Ta….ừm..thôi được,nhưng…..ta không biết cởi đâu đấy

Hắn nghe xong bật cười,xoa đầu nàng rồi chỉ cho nàng cách cởi,với cái đầu thông minh của nàng đã cởi được trang phục ngoài của hắn…Nhưng xong xuôi thì nàng hơi ngượng.

-Vương gia,ta đi ngủ trước đây..

-Ừm,ta ngủ cùng giường với nàng

-Ngủ chung sao????

-Thì đã nói cùng phòng thì phải chung giường mà

hắn cười gian rồi nhìn vào đôi mắt ngây thơ đang trợn ngược của nàng.Nàng đành im bặt bước lên giường nằm xuống,nhưng lại rất lo lắng.Thấy nàng


XtGem Forum catalog