Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Tác giả: Tiểu Yên (Medisa Mochi)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 7.5.00/10/430 lượt.

quằn quại khó chịu trong lòng….Sao lại lần nữa nó mơ thấy một cơn ác mộng như vậy ? Chẳng phải thời gian vừa qua nó rất là hạnh phúc sao ? Luôn có những giấc mơ đẹp mà bây giờ lại…đây là đêm tân hôn của nó mà lại thế sao?

Muốn gọi hắn,muốn kêu tên hắn mà không được….Rốt cục do cái gì chứ ??? Cứ như bị cái gì chặn nghẹn ở cổ họng vậy….

Nó ngủ không được,cố đi từ từ tìm nước uống,ực một cái,nó lấy lại tinh thần,rồi thở dài,miệng than vãn :

– Thật là kỳ lạ…Minh Anh ơi Minh Anh…..Mày rốt cục đã làm gì sai rồi ? Lại mơ thấy giấc mơ đáng sợ đó??

– rời xa anh Khải hả ??? Một ngày nữa sao?

– Buồn cười quá.Giấc mơ điên rồ !

Nó phán những câu nực cười,rồi tự nhìn mình trong gương,nó mặc lại quần áo,rồi đi ra biển.Nó muốn hít thở không khí trong lành một chút,để lấy lại tinh thần ổn định.Nó thực sự mệt mỏi với những chuyện này quá rồi….

– Quả nhiên,biển bây giờ vẫn không huy hoàng lắm….

Nó cảm thán,khi vừa nhìn vào mặt biển…Một màu đen tím nhạt nhạt…Chứ không xanh như bình thường vào ban ngày…..

Đột nhiên,có tiếng gọi…..Nó giật mình quay sang,rốt cục là cái gì ?

– Minh Anh,làm gì đó vậy ?

– Ơ…..Anh….Minh Phong ? Anh hai….sao anh lại ở đây ? – Nó quay lại,chợt ngạc nhiên khi thấy anh hai mình đang đi tới,tay bỏ vào túi quần,mặc một chiếc áo phông kết hợp với quần jean phong cách,anh để tóc mái che trước trán,tò mò nhìn nó…

– Anh đến thăm em….định xem em thế nào thôi….

– vậy hả ?

– Ừm.Đêm đầu tiên vui chứ ? – Anh nó cười,chợt hỏi.

– Dạ,bình thường….Nhưng mà….sao hai hỏi vậy ?

– Tại anh là anh trai,phải lo cho em gái thôi mà…

– Ừm.Em hiểu….

Nó gật đầu,rồi mỉm cười nhìn anh.Anh cười lại với nó,rồi anh chợt nắm lấy tay nó,nói mang giọng hơi buồn buồn :

– Minh Anh này.Em có biết anh hai yêu em không ?

– Yêu? Ẹm biết mà…anh hai yêu quý em gái nhất mà…

– Không…ý anh là tình cảm nam nữ?

– Trời.Anh hai nói nhảm gì vậy chứ…. – Nó bật cười.

Minh Phong nhìn nó,lắc nhẹ đầu,rồi đứng dậy ôn nhu cười :

– Anh chỉ đang thử lòng em thôi mà….Em thì chỉ yêu chồng em….đâu có yêu anh hai….

– Anh nói gì vậy chứ ????

– Anh hai yêu em…. – Rồi Phong ôm nó,ôm rất chặt – Cho anh ôm em một lần thôi….

– Anh hai,làm gì vậy,buông em ra đi……

Nó đẩy anh ra,vùng vẫy trong bất lực,nhưng mà lại bị anh ôm tiếp,không biết làm gì cả.Nó như sắp khóc,nó nhìn xung quanh cố tìm ai đó…

Nhưng tiếc thay,chả có một ai….

– Đừng anh hai…anh ….

– Đừng mà,bỏ em ra….

– Anh Phong….

Nó giật mình,lại lần nữa tỉnh dậy.Ôi trời,ra là giấc mơ….Thật là khủng khiếp….Anh hai lại đi yêu em gái ? Không ngờ là một chuyện quá sức lạ lùng lại xảy đến….Nó phải uống gì đó cho an thần lại thôi….

Chương 33: Cái Kết Đau Đớn (1)

Gửi người con trai tên Hoành : Anh phụ tình em,tại sao anh nỡ ?… Em hận anh…Rất hận một người đã khiến trái tim em,vừa mới yêu được,lại bị rỉ máu.Con trai là loại như thế sao? Haha * cười trong nước mắt *.Xin đừng ai ngu si như mình,thật là ngu ngốc khi tin vào tình cảm của lũ con trai ! Chỉ đáng là rác rưởi.

_ Tâm sự nhỏ của Tiểu Yên _

Xin lỗi làm gián đoạn truyện,tác giả bị thất tình…giờ rất buồn….Có lẽ chap này viết trong đêm khuya thật không ổn…Nhưng thực sự không còn tâm trạng,thôi thì viết cho xong …

* * * Sáng hôm sau * * *

Buổi sáng nó cùng hắn thức dậy, khí trời se se lạnh,mới hôm qua còn nắng chiếu ấm áp đó mà, gió nhẹ thoảng qua lay động cành cây để lộ những giọt sương mai trong vắt trên lá. Khắp một vùng biển mờ mờ trong sương sớm. Ở phía Đông,không thấy mặt Trời mọc,mà nó lặn đi đâu mất tích….. Nhưng trên không, từng đám mây trắng trôi nhè nhẹ….Từng hình thù khác nhau…Vẫn đang thi nhau chuyển động,là do gió thổi làm bay…

Rồi nó bước ra,đi bên cạnh hắn,nhìn qua hắn với ánh mắt có gì đó hơi thẫn thờ,hắn cũng nhận thấy,quay sang :

– Em có chuyện gì hả ?

– Không…..Chỉ là thời tiết lạnh,hơi buồn….

– Ừm…Sao hôm nay không thấy nắng nhỉ ? – Hắn run run,tự mình hỏi…

– Chắc sẽ có một chuyện buồn…. – Nó vô hồn nhìn khung cảnh ở ngay trước mặt , nói đan xen tiếng thở dài….

Hắn nhìn nó.Chợt thấy một tia buồn bất tận trong ánh mắt . Linh cảm cho thấy nó không được vui…Thực sự đã xảy ra chuyện gì đó rồi….Nhất định hắn phải hỏi nó cho ra lẽ mới được..

Vả lại,là vợ chồng mà,thì phải chia sẽ ngọt bùi cay đắng cùng nhau chứ…Như thế mới hợp đạo lý…

Hắn ôm nó, vuốt nhẹ mái tóc mềm dịu, thủ thỉ bên tai :

– Đừng buồn,không anh sẽ buồn theo…

– Ừm.Không buồn nữa..Chúng ta ra biển chơi được không ? – Nó gật đầu , rồi nhìn hắn vẻ năn nỉ . Nó muốn đi dạo với hắn,nắm tay hắn bước nhẹ nhàng trên bãi cát, hưởng thụ những cảm giác hạnh phúc mà nó nhận được khi ở bên nhau…

Hắn mỉm cười, gật nhẹ đầu , rồi nắm tay hắn kéo đi , nó cũng đi theo,nhưng bước chân rất hờ hững thiếu sức sống ,giấc mộng đêm qua làm nó buồn lắm rồi….Nó không muốn phải buồn thêm nữa…

Nhưng phải rồi,nó đang ở bên hắn mà…Nó phải cố gắng tận hưởng những giây phút này chứ….

– Biển mát ghê – Hắn vừa sờ tay chạm vào mặt nước , cảm thán nhìn nó.

– Là do anh nghĩ – Nó lạnh lùng.

– Hôm nay em sao vậy chứ ? Em của ngày hôm qua đâu rồi ? – Hắn nhíu mi,nắm lấy tay nó n


XtGem Forum catalog