
Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi
Tác giả: Tiểu Yên (Medisa Mochi)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324080
Bình chọn: 9.5.00/10/408 lượt.
đây không phải một khu rừng ma ám.
Ở đằng xa kia,thấp thoáng một lâu đài cổ kín nhưng sang trọng,bên cạnh là nhà thờ màu đen, quanh là các ngôi nhà nhỏ,nhà thờ có tiếng người đọc Kinh Thánh vang lại làm hắn thấy nhẹ nhõm hơn . Cảnh vật rất kỳ lạ khiến hắn chỉ biết nhìn và không nghĩ gì cả.Trên những cành lá gai đen vẫn còn đọng những giọt sương. Những giọt sương trắng tinh khiết, trong suốt như những viên pha lê lấp lánh làm cho cành lá càng thêm phần bóng mượt.Tạo nên một hình ảnh khiến lòng người cảm thấy bớt buồn phiền chút nào đó.
Thấy hắn nhìn mà đơ ra như vậy,Thần Sari lay lay người hắn :
– Vào lâu đài thôi.
– Ừ – Hắn gật đầu,bước tiếp nhẹ nhàng.
Đi thêm được một đoạn nữa thì dừng lại trước cổng lâu đài,Thần Sari gõ nhẹ ,rồi chờ cho người ra mở,lập tức có một người lính đi ra,và cúi đầu lễ phép :
– Xin chào nữ hoàng đã trở về.
– Ừm.Đây là Hoàng tử,các ngươi biết chưa?
– Vâng.Mời nữ hoàng vào.
Sau đó,hắn đi theo lối dẫn của tên lính kia,vừa lúc quan sát xung quanh,cảm thấy quen thuộc kỳ lạ,hình như,lúc nhỏ hắn đã ở chỗ này thì phải.
Đến đại sảnh,bà vừa ngồi lên ngai vàng,thì lập tức,có người tung hô,quỳ lạy :
– Nữ Hoàng vạn tuế.Hoàng tử vạn tuế.
– Miễn lễ.
– Đa tạ nữ hoàng…
Rồi tất cả mọi đại thần đứng dậy,sau đó nhìn bà,một người bạo gan hỏi,đó là một người con gái,trên người mặc bộ trang phục giành cho tướng quân “thời hiện đại “:
– Nữ Hoàng,người đã đi mấy tháng,sao bây giờ mới trở về…?
– Ta mai danh ẩn tích.
– Khoan đã … – Chợt,hắn lên tiếng chen ngang.
– Khải?
– Bà nói giải thích cho ta,rốt cuộc là chuyện gì??
– Được.Hôm nay có các vị nam đại thần,nữ đại thần đây.Ta sẽ nói hết cho con toàn bộ chuyện…
Nữ thần Sari nhìn mọi người,rồi sau đó quay sang hắn :
– Lúc ta còn nhỏ,đã định phận làm nữ hoàng của Trái Đất,nhưng lúc đó,ta cũng là một vị thần của Mùa đông,nên thường xuyên đi du ngoạn( Cho nên mới gọi tắt là Nữ Thần,chứ thực ra là nữ hoàng)…Năm ta 16 tuổi,ta vào rừng hái hoa,và không may bị một tên xưng là Hắc Thiên Sứ bắt đi.Hắn chăm sóc ta ,lâu dần ta có tình cảm với hắn,ta được biết,hắn là Đại hoàng tử của Thiên Đường,nhưng phạm đại kỵ của chốn Thiên cung,nên bị đày xuống đây,sau khi ta sinh ra hoàng tử,tròn 1 năm tuổi thì hắn ta cũng như thế mà biến mất,để lại cho ta bức thư,rằng hắn đã được triệu hồi lên chốn Thiên Cung tiếp tục đảm nhiệm chức đại hoàng tử,nhưng hắn do căm hận ta,nên cho lời nguyền,nếu ta không cho hắn nuôi con,thì năm 2 tuổi,con sẽ chết.Thế là….ta mới đành đem con đi nhờ người khác nuôi…và chính nữ hoàng của Bóng đêm,đã giúp ta nuôi nấng con một thời gian…
– Cái gì? – Hắn khi nghe xong,mắt tròn lên nhìn bà ấy,một câu chuyện y như chuyện cổ tích,nhưng thật bi thương,hắn ngã xuống,không cầm cự nổi cú sốc này…
Ngay lập tức,mọi người xúm lại đỡ hắn :
– Hoàng tử điện hạ,người có sao không?
– hoàng tử…
– Con trai…
– Ta không…sao…Nhưng…đó là sự thật sao?? Thực sự bà không cố ý bỏ rơi tôi ? – Hắn gượng dậy,nhìn bà ta rồi hỏi….Nữ thần Sari gật đầu nhẹ,rồi nói tiếp :
– Nếu con không tin,ta có thể chết cho con coi…
– Ta tin.
– …Con trai của ta …- Nghe thế,Sari liền ôm lấy Khải,rồi khóc không thành lời,bà ấy rất mừng…khi mà hắn đã nhận lại bà ta làm mẹ…Tha thứ cho bà…
– Nhưng…sao người…lại không tìm con?
– Là vì…ta sợ….sẽ bị lời nguyền của người đó làm hại con….Ta vẫn luôn theo dõi con,những việc con làm,và con đang hạnh phúc với ai…
– Thật sao?
– Đúng.Ta biết,con và công chúa Bóng đêm có tình cảm với nhau….nay ta…sẽ giúp đỡ các con….
– Bà nói thật?
– Ừm.Ta là mẹ con mà…..
P/s: Thỏa mãn đọc giả nhé.Chương này dài hơn chương khác rồi đó :3 Đợi chờ Ngoại truyện 2 nha
Chương 37: Chương Ngoại Truyện 2
– Công chúa,người đi ăn tối đi. Nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn rồi đó.
Vừa bước vào phòng của Nguyệt Minh,Tiểu Phi đã nhìn thấy nó nằm ở trên giường,cuộn tròn trong chiếc chăn bông mềm màu đen,cô bước đi nhè nhẹ lại gần chỗ nó,bàn tay dịu dang hạ xuống lướt trên thân thể nó,lay lay vừa cất tiếng ấm áp .
Nghe giọng Tiểu Phi,nó khó chịu vùng vẫy,ư ư….hé mở đôi mắt nhung huyền một chút :
– Ta muốn ngủ…Không ăn.Cô thích cứ đi ăn đi _ Kèm theo đó là điệu bộ giả vờ ngái ngủ,đầy tài năng diễn xuất của nó.
– Công chúa,không ăn là không tốt cho sức khỏe…Nếu người gầy đi thì Khải của người sẽ không yêu người nữa đâu…
– Azza…Phiền quá a~ Không yêu thì ta yêu người khác,đàn ông trên thế gian đâu chỉ một ?
– Ưm….Nếu người đã nói vậy,thì cứ ngủ tiếp,Tiểu Phi đi ăn ,rồi sẽ xinh đẹp giống công chúa,làm vợ của Khải Khải….Đừng trách Tiểu Phi cướp chồng người nha…
Nói rồi, Tiểu Phi giả “ngây thơ” ngoảnh mặt lại định đi,chưa kịp bước hết nửa phòng,đã nghe một tiếng động lạ :
” Choang ”
” Rầm ”
” Á….”
” Haha …Biết lợi hại chưa ?”
Chính xác là nó ném cái bình hoa xuống đất vỡ tan tành,rồi cầm cái gối ném văng tới chỗ Tiểu Phi,trong đó có sự bực bội nên dường như cái gối có lực nặng làm cô ngã xuống đất theo kiểu “độc lạ “…Hai tay chống xuống đất,nằm uể oải lăn lộn dưới chân nó,môi va chạm với đất nên bị chảy máu,cô ngoái nhìn lại nó :
– Công chúa….Huhu…người…h