
Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi
Tác giả: Tiểu Yên (Medisa Mochi)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324041
Bình chọn: 10.00/10/404 lượt.
ược….phu quân ” Nàng cất tiếng nói rồi cúi gầm mặt xuống
” Thôi nào,bây giờ chúng ta cùng đi ăn nhé ” Hắn mỉm cười,kéo tay nàng đi về phía đại sảnh.
” Nàng thấy thế nào” Sau khi ăn xong,hắn bất giác hỏi nàng một câu,cũng khá tò mò vì đây là lần đầu nàng ăn những món hoàng tộc quý hiếm.
” Vị nhạt nhẽo ” Nàng chỉ nhíu mi rồi trả lời,phải nói quá nhạt ý chứ,thức ăn chỉ mang mùi chém giết nhau,đồ kỵ và thù hận thì đâu ra mà ngon được.
” Thế à,chắc không vừa miệng,lần sau Nhi Hoàn sẽ nấu cho nàng nhé” Hắn gật đầu rồi cười làm ai đó phải vui lên một chút và trong lòng thì rất ấm áp
Đang nói chuyện vui vẻ thì một lính canh chạy vào,cầm theo một bức mật thư thì phải? Vì trông nó được thiết kế rất lạ và không có chỗ mở.
Hắn đứng dậy bước ra nhận bức thư rồi cầm kiếm chém nửa bức và bắt đầu đọc,đọc xong hắn mới nhíu mày và bất giác phàn nàn:
” Hoàng huynh lại sai mình đi”
” Có chuyện gì vậy?;” Nàng thấy sắc mặt hắn nên bước ra ,lòng tò mò xen lẫn lo lắng
” Nàng đọc đi” Hắn đưa cho nàng bức thư rồi cầm ly trà lên uống,có thể thấy bây giờ hắn rất bực mình
” Du tuần? Hay đó chúng ta đi cùng nha” Nàng vừa đọc xong thì cười tít mắt,nũng nịu nhìn hắn
” À….nếu nàng thích ta sẽ đưa nàng đi” Hắn nghe nàng nói,thì thay đổi thái độ cười trả rồi kéo nàng vào lòng.Nàng khẽ bật cười một cái rồi đẩy hắn ra.
” Vậy mai đi luôn nha”
” Được,nàng chuẩn bị y phục đi” Hắn gật gù
Chương 13: Du Tuần
….Hôm sau ….
” Nàng lên xe ngựa đi” Hắn mỉm cười sau đó đỡ nàng lên,và cùng trèo lên xe bắt đầu đi.
Vì đây là du tuần nên hắn chỉ cho phép vài vệ sĩ và Nhi Hoàn đi cùng để tiện chăm sóc bảo vệ,không cho nhiều người theo được.
Đường đi rất gập ghềnh nên xe ngựa cũng không chịu được,nghiêng ngả làm nàng suýt nữa ngả vào lòng hắn.Trên đường đi,cây cối rất đẹp,toàn là những sinh vật “lạ” nàng chưa nhìn thấy ở thế kỉ 21,cây nào cũng quý hết,nếu nàng lấy về trồng bán đi chắc chắn sẽ giàu to.Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của nàng,thứ nàng lo nhất là du tuần sẽ ở đâu,và sẽ đi những nơi nào.Nàng quả thực chưa rõ về chuyện này.
” Nàng mệt không”? Khi đi được một quãng dài,thấy nàng có vẻ mệt mỏi hắn liền hỏi nhỏ,và nhân cơ hội khẽ nắm lấy tay nàng.
” Không…phu quân,ta không mệt” Nàng lắc đầu
Nói đúng ra thì nàng không quen đi xe ngựa,vả lại ngồi cùng sát hắn như vậy thì khó thở lắm,đâu có tiện nói ra…dù sao người ta cũng là vương gia mà,!
” Ừ,nàng chịu khó chút,sắp đến một thị trấn rồi” Hắn mỉm cười
Nàng gật đầu sau đó thiếp đi,trong giấc ngủ vẫn không ngừng nghỉ về thế giới hiện tại,nàng quả thực rất nhớ mama và anh trai.
***
” Vương phi,đến nơi rồi” Nhi Hoàn lay khẽ người nàng rồi nói nhủ qua tai
” Ơ…vậy sao” Nàng nghe giọng nói thì giật mình tỉnh dậy,và bước ra khỏi xe ngựa
” Nàng đói chưa” Hắn hỏi
” Ừm,rồi ” Nàng gật gù xoa bụng
” các ngươi chuẩn bị phòng trọ đi,ta đưa vương phi đi ăn”
” vâng thưa vương gia” Họ gật đầu rồi đi mất mà nàng không hề hay đến
” A,tửu quán này thật đẹp” Nàng cảm thán khi vừa bước vào quán ăn trước mặt,bên trong có 3 lầu,thiết kế theo kiểu cổ đại,trông rất bắt mắt,và tất cả mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng
” Ngồi bàn này đi” Hắn kéo nàng đến một bàn cao cấp nhất quán,rồi kéo ghế mời nàng ngồi (chậc chậc :p thế kỉ này mà ga lăng thế)
” Đem hết các món ngon ra” Hắn gọi một tiểu nhị đến rồi ra lệnh
” Vâng,quý khách đợi chút”
Vừa nói xong,tên tiểu nhị chạy vào trong gọi đồ và nhanh chóng bưng ra bày trên bàn ăn.Nàng lúc này mới nhăn nhó ,đồ ăn nhiều thế cho ai ăn chứ?
” Nàng ăn đi” Hắn mỉm cười rồi gắp vào bát nàng một món cực kỳ lạ
” Nhiều vậy sao ăn hết,người mời ai ăn nữa à”? nàng thắc mắc
” Chỉ 2 ta thôi”
” Sao ăn hết được,gọi Nhi Hoàn vào ăn chung được không”?
” Cô ta là a hoàn mà..” Hắn nhíu mi,thực sự chuyện này không hợp phép tắc,chứ nếu được hắn sẵn sàng cho cô ngồi ăn rồi
” Đâu có sao,Nhi Hoàn đâu rồi” ? Nàng bĩu môi rồi nhìn xung quanh tìm kiếm,bất chợt dừng lại ở một người.! Là hắn,người đã cứu nàng hôm trước ở chợ.
* sao hắn lại ở đây* Nàng suy nghĩ (t/g: chị ơi chị,nta đói thì đi ăn chứ có ai cấm ở đây đâu?)
” Nàng nhìn ai đó” Hắn theo ánh mắt nàng nhìn về phía nam nhân kia thì ngạc nhiên
” Hắn đã cứu ta,hôm trước thành thân,khi ta sắp bị bắt cóc” Nàng nhìn hắn rồi lại nhìn sang nam nhân kia
” Cứu? Vậy thì ta phải qua tạ ân hắn rồi,nào nàng đi cùng ta sang đó nha” hắn mỉm cười,không ngờ không “ghen” mà còn muốn cảm ơn người ta !!
***
” Chào vị huynh đệ” Hắn lại gần nam nhân kia,dẫn theo nàng rồi đánh nhẹ vào vai
” Chào huynh” Nam nhân mỉm cười,nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh lạ thường
” Ta đến đây bất ngờ gặp huynh,cảm ơn lần trước giải cứu cho ta khỏi bọn người đó nhé” Nàng chen ngang,cười khúc khích nhìn y
” Không cần khách sáo” Nam nhân kia vẫn lạnh lùng đáp lại
” Hay huynh qua bàn chúng tôi ăn cùng đi” Hắn mở lời,qua cách nói dáng điệu và khí phách,hắn đã biết đây là một nhân tài anh hùng kiệt suất,nếu như y chịu làm người của hắn chắc chắn sẽ rất có lợi
” Được” Y không từ chối,còn gật đầu,có lẽ đã nhận ra 1/3 ý đồ của hắn.
Thế là ba người họ c