
nản lòng thoái chí lắc lắc đầu, cảm giác trên người không có khí lực, nàng chậm rãi đi đến sô pha, ngồi xuống. Tiểu Thảo ở phía sau nàng, nhìn Cỏ mẹ đi lại tập tễnh, trong lòng thực khó chịu.
Có ai hiểu con bằng mẹ, Tiểu Thảo có tính cách ra sao Cỏ mẹ là người hiểu nhất. Đừng nhìn thấy nàng ta nghe lời như vậy mà khi dễ, khi nào gặp được thứ mình thích sẽ đòi cho bằng được. Trước đây Tiểu Thảo còn nhỏ đi vào siêu thị cứ ôm mãi một con thỏ bông, cứ thế ôm vào trong ngực mặc kệ nói như thế nào cũng không buông tay, ai cũng không cướp được. Cỏ ba tức giận, nói không thể để con gái có tật xấu này, vì vậy không cho mua. Nàng liền ôm thỏ bông vào trong ngực gắt gao, khóc to đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, cuối cùng là Cỏ mẹ cũng phải mua cho nàng. Người ta nói năm tuổi đã định tính cách, đó là trời sinh, thay đổi không được.
“Mẹ, đừng tức giận, con……”
Tiểu Thảo cũng không biết giải thích như thế nào cùng Cỏ mẹ, nàng cũng biết Cỏ mẹ đem nàng nuôi lớn không dễ dàng, nhưng còn Phong Uyển Nhu thì làm sao đây? Phong Uyển Nhu cũng vì nàng trả giá nhiều như vậy, nàng thật sự không thể thương tổn Uyển Uyển. Đây là bảo bối lớn nhất ông trời dành tặng cho nàng, nàng nhất định không thể để mất.
“Tiểu Thảo, con có hay không nghĩ tới, Phong tổng vừa có tiền vừa có thân phận vì cái gì lại coi trọng con, một hài tử vừa tốt nghiệp đại học một năm?”
Cỏ mẹ chuẩn bị áp dụng chiêu thức dụ dỗ, nàng biết con gái mình có khuynh hướng tự ti. Vấn đề này Tiểu Thảo cùng Phong Uyển Nhu đã thảo luận qua vô số lần, cho nên Tiểu Thảo hoàn toàn sẽ không đi trên con đường mà Cỏ mẹ muốn hướng đến. Nàng nhìn Cỏ mẹ, cảm thấy không hổ là mẹ của mình, cư nhiên cùng mình nghĩ chung một chuyện, nàng cười ngốc hề hề nói với Cỏ mẹ.
“Mẹ, điều này con đã sớm hỏi qua, nàng nói thích một người chính là không cần lý do. Nàng còn nói -”
Mặt Tiểu Thảo hơi hơi hồng, nàng cúi đầu, ngại ngùng thẹn thùng nói tiếp.
“Nàng còn nói phàm là thứ gì thuộc về con, nàng đều thích.”
Cỏ mẹ nhìn Tiểu Thảo thẹn thùng e thẹn trả lời, tay nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên. Này là cái gì a? Nàng hỏi cái gì, Tiểu Thảo trả lời cái gì! Nàng còn chưa bao giờ thấy Tiểu Thảo cười ngọt ngào như vậy nữa!
“Mẹ, đáp ứng với con đừng nóng giận nữa được không?”
Tiểu Thảo cũng cảm giác ra bản thân có chút quá phận, vội ngẩng đầu làm nũng nhìn Cỏ mẹ. Cỏ mẹ nhìn nàng, hơn nữa nàng cũng hiểu tính tình của Tiểu Thảo, biết là mạnh bạo khẳng định không thông được con gái, nghĩ nghĩ rồi nói.
“Từ bây giờ bắt đầu, con không được liên hệ cùng nàng. Một tháng, con phải hứa một tháng không dùng điện thoại.”
“Vì cái gì ?!”
Tiểu Thảo cực nhanh hỏi lại. Nói trở mặt liền trở mặt, nếu thật sự không báo trước mà biến mất, Uyển Uyển có lẽ sốt ruột chết mất?
Cỏ mẹ nhìn Tiểu Thảo, chậm rãi nói.
“Con không phải nói hai người sẽ cùng một chỗ cả đời sao, như vậy một tháng tính là gì đâu?”
“Nhưng nếu con mất liên lạc như vậy, nàng sẽ sốt ruột.”
Tiểu Thảo nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, Cỏ mẹ không phải đang cầm tù nàng sao. Cỏ mẹ nhìn Tiểu Thảo, nhăn mày.
“Mẹ sẽ gọi điện thoại đến Phong Đằng xin phép cho con, việc này không cần con sốt ruột. Trước đó vài ngày không phải còn ồn ào than mệt sao, một tháng này con liền thành thật ở nhà đợi cho mẹ.”
“Nhưng là -”
“Con còn muốn cái gì?!”
Cỏ mẹ trừng mắt nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo rụt cổ, tay cầm chặt di động trong túi quần.
“Đưa cho mẹ.”
Cỏ mẹ vươn tay, Tiểu Thảo nhìn nàng muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Cỏ mẹ có vẻ sắp nổi giận, vẫn ngoan ngoãn từ trong túi lấy ra điện thoại di động đưa cho Cỏ mẹ. Nhìn di động bị Cỏ mẹ tích thu, Tiểu Thảo cúi đầu, cắn môi không nói gì. Chỉ chốc lát, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt đáng yêu. Nàng nhớ Phong Uyển Nhu, nếu Phong Uyển Nhu ở đây, nhất định sẽ ôm lấy nàng, nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất.
Cỏ mẹ nhìn Tiểu Thảo rơi nước mắt mà đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng không an ủi một câu. Nàng không nên mềm lòng, đồng tính luyến ái nàng không tiếp thụ nổi, nhưng nếu con gái sống chết muốn như vậy, nàng cũng không thể nói gì hơn. Nếu không thể dùng ngoại lực tách ra, nàng sẽ khiến các nàng tự mình sinh ra mâu thuẫn mà chia tay. Một tháng, nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng nói như thế nào cũng nhìn ra chút hi vọng có thể chia tay yên bình. Cỏ mẹ vốn muốn nói thành một năm, nhưng nếu là một năm, Tiểu Thảo chắc chắn sẽ không chịu.
“Mẹ đi ngủ.”
Tiểu Thảo cũng biết Cỏ mẹ không muốn nàng cùng Phong Uyển Nhu liên hệ với nhau, vì vậy liền nản lòng thoái chí không nhìn Cỏ mẹ mà trực tiếp về phòng ngủ ngã quỵ trên giường ôm chăn khóc. Có chút sợ hãi, có chút lo lắng, lại có chút ủy khuất nói không nên lời. Trong đầu lại nghĩ Phong Uyển Nhu một tháng không thấy mình sẽ sốt ruột ra sao, tâm tình Tiểu Thảo giống như là bị hung hăng chà xát. Đối với Phong Uyển Nhu, nàng hoàn toàn tín nhiệm, nàng tin tưởng. Bất luận là một tháng, hay một năm, hoặc là lâu hơn, Phong Uyển Nhu vĩnh viễn là bảo bối nàng hứng trong lòng bàn tay, vô luận như thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi