
ện tại con tìm được rồi, vì sao lại không để cho con cùng nàng ở cùng một chỗ?”
“Nàng ta là một đứa con gái!”
Cỏ mẹ lặp lại một lần nữa vấn đề này, Tiểu Thảo mạnh mẽ nhìn vào mắt nàng
“Nàng không hề thua kém bất kì nam nhân nào!”
“Mẹ thấy con điên lắm rồi!”
Ở trong mắt Cỏ mẹ, Tiểu Thảo hiện tại tuyệt đối là bị tình yêu làm mờ mắt. Từ nhỏ đến lớn, một khi nàng tức giận, Tiểu Thảo sẽ lập tức ngoan ngoãn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Làm gì lại giống như bây giờ, dám cãi nhau với nàng.
“Con mặc kệ, con sẽ ở cùng một chỗ với nàng”
Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, cắn chặt răng nói, bộ dáng bất chấp tất cả. Nàng nghĩ hết rồi, bị đánh thì sẽ chịu đòn, nếu có bị mẹ đánh chết nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cỏ mẹ bị Tiểu Thảo nói một câu đó làm cho tức giận đến đau đầu, nàng lấy tay đè ngực, không nói nổi lời nào. Tiểu Thảo lúc đầu còn đang ương ngạnh, vừa thấy mẹ mình như vậy, nước mắt lại rơi lã chã. Nàng nhìn mẹ, cầu xin thảm thiết
“Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa”
“Các con tách ra đi.”
Giọng nói thật sắc bén, rõ ràng không có vẻ lao lực như lúc nãy. Tiểu Thảo nghe xong dùng sức lắc đầu
“Mẹ, con không thể, con đã hứa sẽ cùng nàng ở một chỗ cả đời, hơn nữa…hơn nữa con đã là người của nàng, con như vậy, sẽ không có người nào chịu chấp nhận con.”
Cỏ mẹ mạnh mẽ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo nhìn vào mắt nàng, gật gật đầu nói to
“Ngày hôm qua con đã bị nàng ‘làm’ rồi”.
PS: Cỏ mẹ tính tình tưng tửng vại mà cũng dữ dằn quá :( Mà cũng phải thôi, cha mẹ nào chẳng muốn con mình có một cuộc sống hạnh phúc, giống người thường :( Nhưng mình rất thích biểu hiện của Tiểu Thảo hôm nay, tuy sợ hãi nhưng không hề lùi bước, thẳng thắn với bản thân, con người chỉ khi chịu đựng qua gian khổ mới có thể trưởng thành, nói chung là mình chỉ muốn khuyên các bạn một khi đã đi theo con đường cong nài là khổ lắm, bởi vại nếu đã chọn ròi thì đừng bao dờ way đầu lại tiếc núi, níu năm xưa chị lọ lem tiếc của way lại lụm chiếc giày thủy tinh thì chĩ đã ko bao giờ cưới dc anh wàng tử! (Cũng chia bùn lun với bạn nào ship chị Lem và chị kế của chỉ =)))) )
Nay nói về vấn đề nhạy cảm nên lảm nhảm hơi nhiều :( Có gì không nên không phải mấy bạn cũng nhắm mắt xuôi tay í lộn nhắm mắt bỏ qua dùm mình =))) Mấy nai thấy có thêm nhiều bạn nhảy vào hố nài thấy mừng ghê *chấm nước mắt*
CHƯƠNG 95 GIAM LỎNG
Edit: girl_sms
Beta: DuaG
“…… Con hôm qua bay qua đó là vì lý do này sao?”
Cỏ mẹ không thể tin nổi hỏi lại, tâm như là bị bới móc ra, đau nhói vô cùng. Tiểu Thảo gật gật đầu, mặt cư nhiên còn đỏ lên.
“Con như thế nào lại không biết xấu hổ!”
Cỏ mẹ giận dữ, mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên một mảnh. Tiểu Thảo sợ hãi nhìn mẹ, thấy Cỏ mẹ giống như muốn ăn thịt người, nàng run cầm cập nói.
“Là mẹ đã nói qua, có cái gì đều phải nói cho mẹ nghe a.”
“Con !!!”
Cỏ mẹ bị Tiểu Thảo chọc đến mức nói không ra lời, nàng nhìn Tiểu Thảo, nhìn dấu hôn ngân đỏ chói trên cổ con gái, thực sự là muốn đem Tiểu Thảo bóp chết.
“Con lớn như vậy rồi, còn không hiểu chuyện sao. Con không biết cái gì quan trọng nhất đối với một nữ nhân sao?”
Cỏ mẹ lớn tiếng thét lên. Tiểu Thảo nhìn nàng, khiếp đảm nói.
“Con biết, cho nên con mới nói với mẹ là con thật sự yêu nàng, không thể rời bỏ nàng.”
“……”
Cỏ mẹ cơ hồ bị tức chết, nàng chưa bao giờ biết Tiểu Thảo có thể biện luận giỏi như vậy! Cư nhiên cãi tay đôi với mình. Nàng nhìn Tiểu Thảo, thấy ánh mắt cố chấp của con gái, hít sâu một hơi, sự tình đã xảy ra rồi, giận dữ cũng vô dụng. Trừ phi nàng không muốn nhận đứa con gái này, hiện tại có thể làm là nghĩ ra biện pháp vãn hồi. Nếu cùng Tiểu Thảo la hét, với tính tình của Tiểu Thảo, rất có khả năng bỏ nhà trốn đi.
“Tiểu Thảo, mẹ hỏi con, hai người ở cùng một chỗ bao lâu rồi?”
Cỏ mẹ tận lực làm dịu đi cảm xúc, hạ giọng hỏi. Tiểu Thảo đối với người ngoài đều không có tâm cơ, huống chi là mẹ của mình. Nàng vừa nghe Cỏ mẹ dịu giọng đi, sao còn dám nói dối, liền ăn ngay nói thật.
“Cùng một chỗ cũng chưa lâu.”
“Ai yêu ai trước?”
Cỏ mẹ nhìn Tiểu Thảo hỏi, vấn đề này rất trọng yếu, tuy rằng nàng không rõ Phong tổng vì cái gì cùng con gái nhà mình dây dưa, có thể nói trong mắt cha mẹ đều chỉ có con mình, vô luận hài tử có khuyết điểm nhiều thế nào cũng đều là hài tử tốt nhất. Cỏ mẹ thấy Tiểu Thảo chỉ ngốc một chút, còn lại không có khuyết điểm gì. Rất có thể là Phong tổng yêu Tiểu Thảo trước, nhưng nghĩ lại, Cỏ mẹ lúc trước có gặp qua Phong Uyển Nhu một lần, người ta là nữ nhân hoàn mỹ không tìm ra được một hạt cát. Nếu nói nàng yêu con gái mình trước quả thật là vô lí. Ai da, sợ là không có người tin.
“Ai yêu ai trước……”
Tiểu Thảo nói thầm, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Nàng vào Phong Đằng làm ngày đầu tiên sao? Kỳ thật nàng cũng không biết bản thân đã yêu Phong Uyển Nhu từ lúc nào, tóm lại chỉ là bất tri bất giác bị hấp dẫn. Hẳn là nàng yêu trước đi, là nàng bắt đầu quấn quít lấy Phong Uyển Nhu trước, sau đó người ta bị nàng làm phiền thành thói quen rồi mới yêu nàng. Tiểu Thảo nghĩ thông suốt, nhìn Cỏ mẹ trả lời.
“Là con yêu trước .”
Trong lòng thở dài, Cỏ mẹ