Xuyên qua thành nông phụ

Xuyên qua thành nông phụ

Tác giả: Nữ Chi Thủy Tinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326354

Bình chọn: 7.5.00/10/635 lượt.

ương Lâm nói xong liền đưa con cho Lý Đại Thạch ôm, chính mình thì khẩn cấp đi vào trong nhà tìm vải vụn và bông vài làm đệm ngồi và dựa lưng.

Nhìn bóng dáng Vương Lâm, Lý Đại Thạch cười nói với Tiểu Thạch: “Tiểu Thạch, con xem nương con gấp kìa, ha ha.”

Một lúc lâu sau Vương Lâm đã làm xong nệm ngồi và nện dựa lưng, sau khi buộc cố định chúng lên xe xong, Vương Lâm liền lập tức bỏ Tiểu Thạch vào trong xe đẩy, thắt dây an toàn.

Thấy Tiểu Thạch vừa khéo được đệm cố định ngồi trong xe, Vương Lâm đắc ý nhìn Lý Đại Thạch cười nói: “Xem, dây an toàn và đệm bông vị trí đều vừa vặn.”

“Đúng là không tệ, thấy Tiểu Thạch ngồi ở bên trong rất cao hứng, hắc hắc.” Nói xong liền giúp đẩy xe đẩy đến nhà Lý Hà.

Xem bóng lưng Lý Đại Thạch, Vương Lâm vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ thở dài: Aiz, thật giống trẻ con, có đồ tốt liền đi khoe.

Xem hai cha con đi ra khỏi sân Vương Lâm mới trở vào phòng tính lại làm thêm một hai cái đệm nữa, nếu Tiểu Thạch đái ra đệm cũng còn cái khác để đổi.

Sau khi Lý Đại Thạch đi chặt đủ củi để đốt than củi trong hai ngày xong, hắn liền sang nhà nương Vương Lâm gọi Vương Đại Sơn qua nhà đốt than.

Lúc chạng vạng tối Vương Lâm đã làm xong cơm chiều liền bế Tiểu Thạch ra mái hiên ngồi chờ bọn Lý Đại Thạch: “Tiểu Thạch, cha con đã đi cả một ngày rồi sao vẫn chưa thấy cùng ông ngoại con trở về nhỉ.”

Tiểu Thạch đầu không biết nương lo lắng, chỉ mải chơi với cái lục lạc nương buộc vào trên xe đẩy cho hắn, đột nhiên muốn nhét vào miệng. Thấy hắn muốn nhét lục lạc vào trong miệng, Vương Lâm vội vàng ngăn cản: “Tiểu Thạch, không được nhét cái này vào miệng, bẩn lắm.”

Tiểu Thạch tưởng nương muốn cướp lục lạc trong tay mình, trái trốn phải trốn không được liền méo miệng muốn khóc, “Tiểu Thạch không khóc nhé, con muốn bỏ lục lạc vào miệng, nương đi lấy nước rửa đã nha.” Nói xong liền đứng dậy đi nhà bếp múc nước.

Vừa múc nước xong ra ngoài thì nghe thấy tiếng xe bò, Vương Lâm mặc kệ đang rửa lục lạc cho Tiểu Thạch, đặt gáo nước lên trên thớt liền đi mở cửa.

Mở cổng ra thì thấy quả nhiên là Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn, Vương Lâm vội mở to cổng để xe bò tiến vào, đóng cổng lại liền hỏi Lý Đại Thạch: “Sao bây giờ hai người mới về vậy?”

“Ta và cha đi chặt thêm một xe củi mới trở về, ha ha.” Vừa nói vừa cho xe bò chạy ra sân sau, thấy Vương Đại Sơn còn muốn theo ra Lý Đại Thạch vội nói: “Cha, ngài không cần qua đây đâu, chỗ củi này một mình ta dỡ xuống là được, ngài mau vào phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay đã vất vả một ngày rồi.”

“Được rồi, vậy ta đi chơi với cháu ngoại trai.” Dứt lời liền xoay người đi về phía Tiểu Thạch, thấy Tiểu Thạch vừa gặp lục lạc vừa chảy nước miếng, vội lấy tay xoa cho hắn.

Vương Lâm vội cầm khăn qua lau sạch nước miếng cho Tiểu Thạch, sau đó đưa khăn cho Vương Đại Sơn, “Cha, ngài mau lau tay đi.”

Vương Đại Sơn nhận lấy khăn lau tay, sau đó trả khăn lại cho Vương Lâm, Vương Lâm nhận lấy khăn rồi nói: “Cha, ngài trông Tiểu Thạch chút, ta đi lấy nước rửa lục lạc cho hắn.”

“Ừ, đi đi.”

Vương Lâm dùng nước ấm rửa sạch tay cho Tiểu Thạch sau đó lại rửa lục lạc mới đẩy xe đẩy vào trong nhà.

Vương Đại Sơn đi theo vào nhà chính, ôm Tiểu Thạch ra khỏi xe ôm vào trong ngực, đùa với hắn, “Tiểu Thạch còn nhớ ông ngoại không nào? Lâu rồi không gặp Tiểu Thạch ông nhớ Tiểu Thạch lắm, ha ha.”

Vương Lâm ở bên cạnh xem hai ông cháu, hỏi: ‘Cha, củi trên xe bò là chặt ở thôn Tiểu Cương à?”

“Ừ, ta nhớ năm ngoái các ngươi đốt nhiều than củi như vậy củi này hẳn là chặt không khác nhiều lắm, cho nên cùng Đại Thạch chặt ở rừng nhà chúng ta ba bốn trăm cân để đốt.”

“Cha, sau này ngài không cần chặt củi đến đây đâu, cánh rừng sau sân sau kia đều là của nhà chúng ta, bên trong rất nhiều củi, chặt từng đó để đốt cũng không sao. Huống chi chúng ta chỉ chặt củi to, củi nhỏ đều để lại, cây lại lớn nhanh, năm sau là lại có thể chặt để đốt.”

“Ta biết rồi.” Nói xong lại cúi đầu đùa Tiểu Thạch.

“Cha, ngài và Đại Thạch đã ăn tối chưa?”

Vương Đại Sơn không ngẩng đầu lên nói: “Chưa đâu, Đại Thạch sợ về muộn ngươi lo lắng cho nên chất củi lên xe bò xong chúng ta liền trở lại.”

“Dạ, vậy con đi dọn cơm, chờ Đại Thạch xong việc là chúng ta có thể ăn.”

Vương Đại Sơn và Lý Đại Thạch chặt củi cả một ngày chưa ăn cơm khẳng định là đã đói cồn cào, nghĩ vậy Vương Lâm liền nhanh tay nhanh chân bưng đồ ăn lên bàn, sau đó ra sân sau gọi Lý Đại Thạch vào ăn cơm, “Đại Thạch mau vào ăn cơm, ăn xong lại làm.”

“Ừ, vào ngay đây.”

Trên bàn cơm, Vương Đại Sơn thấy Tiểu Thạch ngồi trên xe liền hỏi: “Tiểu Lâm, Tiểu Thạch ngồi đấy là cái gì vậy? ta thấy có bánh xe hình như là cái xe.’

“Cha, đây là xe đẩy Đại Thạch làm riêng cho Tiểu Thạch, ha ha.”

Vương Đại Sơn nhìn Lý Đại Thạch đang cười ngây ngô, nói: “Đây lại là chủ ý của Tiểu Lâm đúng không.” Thấy Lý Đại Thạch gật đầu lại nói tiếp: “Con nha đầu này cũng không biết giống ai, chính là chủ ý nhiều, ha ha.”

Vừa nói trong lòng vừa nghĩ: Từ khi Tiểu Lâm khỏi bệnh liền giống như thay đổi thành một người khác vậy, người hăng hái không nói chủ ý cũng nhiều. Người ta phát sốt


80s toys - Atari. I still have